Hà Phương Lộ khẽ buông một tiếng thở dài: “Nghe Hương Thuần kể, hai người từ cao trung đã tới với nhau, đi được tới ngày hôm nay không dễ dàng gì. Cậu nghĩ lại đi, cô ấy kể khi vừa tốt nghiệp, cậu kiếm việc không như ý, chẳng bàn với cô ấy đã chạy về Ô Long, khó khăn lắm mới tới Đại Nguyên, vậy mà sống hồ đồ, không nghĩ xem tương lai ra sao? ngay cả chuyện nhà cửa cũng do Hương Thuần lo liệu, nếu cậu sớm quan tâm nhiều một chút, nghĩ cho cô ấy nhiều một chút thì đâu có ngày hôm nay.”
“Chuyện qua rồi, còn nói làm gì nữa.” Giản Phàm lắc đầu, chuyện này y không muốn biện minh thêm một lần nào nữa.
“Đã qua rồi, sao cậu còn hỏi?”
“Tôi hỏi thì sao? Tôi quan tâm một chút không được à?” Giản Phàm hơi nổi cáu.
Hà Phương Lộ che miệng cười khúc khích: “Giản Phàm, đừng dối lòng nữa, đi tìm cô ấy đi, nói ngon nói ngọt chút là được thôi, bằng vào mồm mép của cậu, không khó đâu. Hơn nữa Hương Thuần đã nhìn nhầm cậu, không riêng cô ấy, tất cả mọi người đều nhìn nhầm cậu rồi. Lấy chuyện cậu đánh người mà nói nhé, chuyện này kỳ thực rất nam tính đấy, Hương Thuần có nói một câu với tôi, nếu biết cậu mạnh mẽ như thế, cô ấy chẳng thèm để ý tới Vu Dược Long, ngay cả bản thân cũng không bảo vệ nổi. Này, nghe cô ấy kể, cậu lúc nào bảo sao nghe nấy, quá nhu nhược, sao chưa bao giờ thể hiện mặt nam tính của mình cho cô ấy xem?”
“Thôi, chuyện đã qua rồi, tôi biết cô ấy vẫn sống tốt, không sao là được.” Giản Phàm cắt ngang lời Hà Phương Lộ, di chuyển đề tài: “Này, ai bảo chị tôi là cảnh sát đen, đây không phải từ hay ho gì.”
Hà Phương Lộ có chút ngập ngừng, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT