Trời đã sáng, nắng ban mai tươi đẹp chưa quá gắt soi rọi khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố Đại Nguyên, dòng người, xe cộ dần đổ ra đường phố, cửa hàng cửa hiệu bắt đầu mở cửa đón khách, chỉ vài tiếng tạm lắng xuống, nhưng âm thanh náo nhiệt của một ngày mới lại khuấy động khắp nơi.
Một căn phòng vẫn còn che lớp rèm cửa sổ dầy, mặt trời dù rất cố gắng nhưng vẫn không đủ ánh sáng chiếu vào phòng, đánh thức hai thân thể vẫn quấn chặt lấy nhau.
Một lúc sau, Hồ Lệ Quân dụi mắt tỉnh dậy thì nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Giản Phàm gần trong gang tấc, khẽ nở nụ cười, nhổm người lên nhìn quanh thấy quần jean của mình ở trên sàn nhà, quần lót lủng lẳng tới góc giường, hai cái dép lê thì một cái không ngờ nằm trên trà kỷ, không rõ cái áo đâu.
Tất cả minh chứng cho một đêm điên cuồng, mặc dù hôm qua khá say, nhưng đầu óc rất tỉnh táo, không quên chút nào cả, thoáng nghĩ lại thôi má không khỏi đỏ lên, Hồ Lệ Quân vừa định rời giường thì đánh thức Giản Phàm, một chân đè lên người cô, tay đưa ra bóp vú, khẽ đánh chàng trai đem lại cho mình một đêm mê ly nhất cuộc đời, ôn nhu nói: “Buông ra, dậy đi.”
Không thể phủ nhận, Hồ Lệ Quân cũng có thể tính là một nữ nhân xinh đẹp, cho dù không phải là mỹ nữ được công nhận, nhưng có sức hút riêng khiến nam nhân động lòng.
Đêm qua Giản Phàm đã cảm thụ được trọn vẹn sức hấp dẫn hoang dại của cô, đến sáng nay càng nhìn thấy nhiều thứ, do rèn luyện chăm chỉ, toàn thân không có chút mỡ thừa nào, cặp đùi thon dài săn chắc, bờ mông bị quần jean bó chặt vểnh lên vẫn co dãn mê người. Vòng tay qua sau lưng cài cúc áo lót, tay thấp thoáng cơ bắp, cả phần bụng cũng lờ mờ múi cơ, làm người nhìn cảm thấy cả sức quyến rũ và sức sống của cô. Mặc vào áo rộng, đi dép lê, đứng dậy kéo rèm cửa để ánh sáng ùa vào trong phòng, Hồ Lệ Quân đứng đó như thiếu phụ điềm tĩnh, mặt hơi ngửa lên, đang cảm thụ hơi ấm của ánh nắng.
Thật đẹp, đắp cái khăn tắm nang người mệt mỏi nằm trên giường, Giản Phàm thầm khen một câu, mắt nhìn toàn bộ quá trình rời giường của Hồ Lệ Quân. Quen dậy sớm, Giản Phàm dậy lâu rồi, chỉ là không nỡ rời cái ổ ôn nhu, y đã hiểu thế nào là phong tình thục nữ, suốt cả đêm cứ rúc vào đó. Vừa liếm vừa day lại vừa bóp, Hồ Lệ Quân trốn không được đuổi không đi, đành coi vị này như đứa bé để nuôi, đó là một trải nghiệm hoàn toàn mới, có cảm giác muốn dừng không được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play