Dương Hồng Hạnh im lặng lắng nghe, cô cũng rất sợ Giản Phàm không quay lại, sau đó rồi một ngày hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời mình, tới giờ vẫn là nỗi lo sợ âm thầm trong tim cô, chỉ tưởng tượng ra ngày đó dường như mất đi động lực, không còn lý tưởng mục đích nào khiến cô hưng phấn được nữa.
“Sai rồi, tôi không định từ chức hay nhảy việc.” Giản Phàm cười thoải mái: “Cha mẹ tôi rất hài lòng với nghề nghiệp này của tôi, lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy sự hãnh diện trong mắt mẹ, sao tôi làm mẹ tôi thất vọng được. Có điều tôi muốn dùng thân phận một người bình thường để làm cảnh sát.”
“Thế là sao?” Dương Hồng Hạnh thụ phàm được một nửa, chỉ là càng nghe càng thấy quái.
“Hồng Hạnh, từ nhỏ em đã muốn làm cảnh sát đúng không, trong mắt em cảnh sát là vinh dự, là mộng tưởng. Trong mắt anh, đó là công việc kiếm tiền nuôi gia đình, không khác gì làm đầu bếp.” Giản Phàm giang tay ra: “Nói đơn giản, anh vẫn là anh.”
Đúng thế, mọi thứ đơn giản như vậy tôi, Giản Phàm trong lúc đau ốm chỉ có một thân một mình co ro trong gian phòng nhỏ, thế là nhớ cha nhớ mẹ, muốn về nhà ở bên cha mẹ thôi, tâm tình từ đó tốt lên.
Giản Phàm vẫn là Giản Phàm đó, tính tình kỳ lạ khác thường, nói chuyện có thể khiến người ta chết nghẹn, mình quá lo rồ, Dương Hồng Hạnh cười thật tươi.
Đoàn người về tới Đại Nguyên thì đã là 1 giờ chiều, ăn qua loa ở ngoài một bữa, chơi một ngay rồi ngồi xe mấy tiếng, ai nấy kêu mệt, về tới đội bất giác tinh thần hẳn. Lương Vũ Vân vừa nhảy xuống xe thấy cái bọc trong tay Dương Hồng Hạnh còn chưa ăn hết, không nhiều lời cướp luôn mang về xe mình, sau đó ôm tay Giản Phàm vì miếng ăn mà hi sinh nữ sắc dụ dỗ kiếm cho mình ít táo nữa. Mùa này ở thành phố căn bản là không tìm được táo, khoai lang khô cũng hiếm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT