Giản Phàm cảm thấy mẹ nói cũng đúng, nhưng mẹ suy nghĩ quá hiển nhiên, người ta là thiên kim nhà cục trưởng đấy, nhưng y không phải con trai thị trưởng để muốn là cưới về được, không muốn tiếp tục đề tài này, kêu lên vô cùng khoa trương: “Oa, mẹ, đội con đang thiếu một người như mẹ, mẹ chuyển nghiệp luôn đi, mai tới đội con làm cảnh sát.”
Mai Vũ Vận vươn một ngón tay ra xỉa vào trán con trai mấy cái, giọng mỉa mai cay nghiệt. Cái gì nào, mẹ nói con còn không tin à? Có nhớ trước kia mẹ nói gì về con bé Hương Hương không? Con bé đó lên thành phố được bao lâu chứ, vậy mà tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, từ cách ăn mặc tới giọng nói đều thay đổi hoàn toàn, cứ như sợ người ta biết mình xuất thân nhà quê vậy. Khi đó mẹ bảo con với nó sẽ không có kết quả đâu, chia tay được thì làm sớm đi, đỡ tổn thương. Con không tin mẹ cứ bám lấy váy nó, kết quả là nó đá con bỏ theo đứa khác giàu có hơn, đẹp mặt quá đúng không?”
Người khác nói chuyện này còn tế nhị chứ mẹ thì đừng hòng, không khó dự đoán, thậm chí cả đời mẹ sẽ còn lấy chuyện này ra để thể hiện tính chính xác trong lời nói của mình. Giản Phàm cười khổ yếu ớt: “Mẹ, thế thì mẹ chuẩn bị nhà to ba gian, con cưới hết cả ba về cho mẹ.”
“Thằng nhóc thối tha này, con mà có bản lĩnh đó thì cứ làm đi, mẹ nhận hết. Cười cái gì, đừng có mà đùa cợt, đang nói nghiêm túc đấy, con kiếm một cô gái trong đơn vị không phải là tốt à? Cả hai là cảnh sát, biết thông cảm cho công việc của nhau, chiếu cố cho nhau, tốt chừng nào ... Kết hôn nhanh lên, nhân lúc mẹ còn khỏe, không chừng được nhìn cháu nội lớn lên, còn có thể trông con cho hai đứa.” Mai Vũ Vận chưa gì đã tính tới đời cháu nội, nói làm cho chồng cũng vui vẻ theo, thấy ý tưởng này rất hợp lý, mà không biết rằng đối tượng mình nhìn trúng còn cao giá hơn cả Lưu Hương Thuần mà bà luôn nhận định là quá tâm cao khí ngạo.
Giản Phàm không đành lòng nói ra sự thật khiến mẹ mất vui, thấy mẹ càng nói càng say sưa, chưa gì đã tính toán tới đời con mình rồi, không nghe tiếp được nữa, thay đổi chủ đề: “Mẹ, sắp hết kỳ nghỉ rồi, hay là mai con theo họ về đội?”
Mai Vũ Vận trợn mắt: “Còn không đi đi, đợi cha mẹ tiễn chân nữa à? Chuyện của bản thân phải tự chú ý, lớn rồi, đừng để cha mẹ phải lo lắng.”
“Con nói là ... Con mà đi rồi, ở nhà chỉ còn lại cha mẹ thôi đấy.” Giản Phàm buồn bã nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT