Lời nói có chút trách móc, có quan tâm, có cả chút phẫn nộ làm Giản Phàm không khỏi nhớ tới điệu bộ vừa yêu vừa hận của mẹ, đưa tay ra rồi lại không nỡ đánh mình. Miệng đang háo, chẳng mấy chốc đã ăn xong qua lê, vừa mới đặt lõi lên tủ đầu giường, Dương Hồng Hạnh đã lấy ra khăn giấy, sau đó lau miệng cho Giản Phàm, rồi lại tỉ mỉ lau tay cho Giản Phàm.
Hành vi không khác gì cô vợ nhỏ chăm chồng này làm Giản Phàm lúng túng rụt tay lại mà không được: “Đừng làm thế, cứ như anh bị liệt toàn thân ấy.”
Dương Hồng Hạnh lại tỏ ra rất tự nhiên, còn kéo chăn lên cho y: “Anh không cần nghĩ nhiều, em chăm sóc anh là do sùng bái với thần tượng thôi, không có ý gì khác, hơn nữa nữa tổ trưởng Hồ phê duyệt cho em nghỉ một buổi sáng, tổ chức phái em tới chăm sóc anh. Giản Phàm, sao anh toàn xảy ra vấn đề vào lúc mấu chốt thế, vụ án tiền giả thì bị thương, vụ án lừa gạt cướp của thì ... Thôi bỏ qua, còn vụ án này, anh lập công đầu, vậy mà vừa tìm ra manh mối trọng yếu lại ngã bệnh, đáng lẽ giờ là lúc anh phải ở bộ chỉ huy, tham gia vào khâu quan trọng nhất, nhận lấy vinh quang xứng đáng mới đúng.”
Nói rồi thay túi chườm đá, sờ trán Giản Phàm, nhiệt độ giảm đôi chút, vừa thở phào cũng là thở dài, cô thấy tiếc thay cho Giản Phàm, công lập không ít, cuối cùng tưởng thưởng lại chẳng hề xứng đáng, không biết lần này thế nào, không tham gia bắt nghi phạm, thế nào công lao cũng giảm đi rất nhiều.
“Vô vị.” Giản Phàm quay đầu nhìn ra ngoài lầm bẩm.
“Chê em vô vị à, đuổi em đi sao?” Dương Hồng Hạnh vừa nghe đã chớm lộ bản tính sư tử Hà Đông.
“Không phải anh nói em, mà anh nói vụ án này vô vị.” Đôi mắt Giản Phàm có chút trống rỗng, không biết đang hồi ức chuyện gì: “Án xảy ra, có người chết, kết án rồi, lại có người chết, chẳng biết vì sao mà anh lại hồ đồ tham gia vào mấy vụ này. Anh cũng nói với em rồi đấy, vốn anh chỉ muốn kiếm bộ cảnh phục, làm cảnh sát nhỏ ở đồn công an Ô Long như chú anh, ăn lương nhà nước, ra đường nghênh ngang được người ta nịnh nọt ... À, em nhớ thằng béo không? Phí Sĩ Thanh ấy, nó bảo anh thay đổi rồi, hôm qua anh mới nhận ra là mình thực sự thay đổi, mặc bộ cảnh phục lên là anh khác trước, anh cũng không biết là mình khác cái gì, có điều chẳng thấy vui vẻ gì cả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT