“Các cô không làm được, nhưng có người được.” Giản Phàm đột nhiên thái độ rất giống đàn em học hỏi: “Anh Đường, thủ hạ trong tay anh có thể điều động là bao nhiêu?”
“Cái này sao tôi biết, phải dăm ba trăm, vãi cứt ... Cậu không định lập đội ngũ của mình chứ, đó là đám lưu manh trộm cắp đánh nhau, biết cái chó gì đâu.” Đường Đại Đầu la oai oái, sợ Giản Phàm làm bậy.
“Nhờ người của anh tìm cái này.” Giản Phàm lấy trong túi áo ra một bản photocopy, Tằng Nam cũng tò mò ghé đầu nhìn, là một khẩu súng hình dáng kỳ quái, cả hai người đều không nhận ra là thứ súng gì, lại nghe Giản Phàm nói: “Đây là một loại súng hơi, anh chỉ có vài ba trăm người, nhưng bọn họ quen biết người khác, ba trăm lên ba nghìn rồi ba vạn ... Đơn giản lắm, loại súng này có một cái bình, rất dễ nhận ra, người của anh nói không chừng vô tình nhìn thấy ở đâu đó có người chơi thứ này, thấy rồi là khó quên. Chỉ cần cho tôi biết nhìn thấy ở đâu là đủ, được không?”
Đường Đại Đầu thấy vậy thì cũng không khó, vẫn kiếm cớ: “Có mỗi một tấm ảnh, sao tôi giúp được cậu được?”
“Tôi chuẩn bị rồi.” Giản Phàm nghe thế rút ra một tập chừng trăm tờ: “Rất dễ nhớ, người của anh lang thang khắp nơi, đầu đường xó chợ chẳng có ai rõ hơn bọn họ, cũng chẳng ai mò mẫm tới chỗ kỳ quái như họ, tôi nói đúng chứ?”
“Bà mẹ nó, cậu ăn chắc tôi rồi.” Đường Đại Đầu há hốc mồm cầm đống ảnh photo, chuyển khoai nóng sang cho Tằng Nam: “Nam Nam, cô thấy có nên giúp không?”
“Dân cảnh hợp tác, thân như một nhà, người một nhà phải giúp nhau chứ, anh Đường ... Tôi coi anh là anh cơ mà.” Giản Phàm cười hì hì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play