Không ai thèm nói, không ngờ nhảy ra một kẻ đánh chó rớt nước, Ngô Đích tóm lấy ngay đề tài này.
“Giản Phàm, cậu có biết Đại Nguyên lớn cỡ nào không?”
Giản Phàm lắc đầu, vấn đề này chưa bao giờ để ý.
“6988 km vuông, xung quanh thành phố chủ yếu là bán sơn địa, đồi núi đất vàng, có quá nửa địa phương trồng hoa cúc hoặc là hoa cúc dại, chỉ cần đi ra ngoài là giày của cậu dính phấn hoa, muốn tìm kiếm khu vực lớn như thế cần bao nhiêu nhân lực?” Ngô Đích thao thao bất tuyệt, liên tục bới móc sơ hở trong lời Giản Phàm, chất vấn: “Dù có điều toàn bộ cảnh sát tới cũng chưa chắc tìm ra, từ tỉ lệ mà nói còn khó hơn tìm nghi phạm trong hơn ba trăm vạn nhân khẩu. Cậu xác định chúng nhất định thử súng chứ? Nhất định là thử ở Đại Nguyên chứ? Nếu vậy dù tìm được nơi chúng thử súng, ích gì cho việc truy bắt chúng?”
“Cái này tôi chưa rõ.” Suy nghĩ chỉ mới lóe lên trong đầu, Giản Phàm không xác định.
“Thế nói làm gì, chẳng bằng cậu tìm luôn chỗ ở của nghi phạm đi, còn dễ hơn đấy.” Ngô Đích kết thúc màn diễn thuyết trịnh thượng.
Giản Phàm ngượng ngùng gãi đầu, cực kỳ hối hận thời đi học mình không chú ý, kiến thức địa lý nhân văn cơ bản này mà không rõ. Lại nhìn Ngô Đích, nụ cười nửa miệng tự cao, làm ra vẻ lãnh đạo chỉ huy mọi người làm việc, lòng hết sức khó chịu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT