Lúc tới tiêu diêu, lúc về vội vã, Giản Phàm đưa Tằng Nam về tới Thịnh Đường sau đó lái xe về thẳng đội, lòng còn làu bàu, cái nghề xúi quẩy, nghe lão tam bỏ quách cho xong. Ăn cơm cũng không cho người ta yên, nói gì tới nâng cao tiêu hóa, vài lần thế này thành bệnh dạ dày bà nó rồi ..
Không khí bên trong ngõ làm Giản Phàm thấy có chút quái dị, không phải khẩn trương mà vắng lặng khác thường, không có lấy một cái xe cảnh sát nào cả, đỗ xe lại nhìn cảnh tượng này, Giản Phàm không khỏi lo lắng, tính thời gian thì mình quay về hết 23 phút, có hơi lâu. Đi vào trong sân cũng chẳng thấy bóng người, thò đầu vào phòng trực hỏi: “Tiểu Lý, có chuyện gì thế, mọi người đâu rồi?”
“Giản Phàm, lên đây.”
Từ tầng hai có người gọi, là Trần Thập Toàn, khẩu khí nghiêm túc, Giản Phàm chạy vội lên, đi vào kho súng liền giật mình, vũ khí đã phân phối hết, vậy là mình về muộn mất rồi.
Trần Thập Toàn mặt tối đen, nghiêm khắc mắng: “Đi đâu vậy, còn chưa hết giờ làm mà đã trốn, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp mà không mở được kho vũ khí, đội trưởng bắn chết cậu.”
Chưa bao giờ thấy sư phụ nổi giận như thế, bình thường đùa cợt quen rồi, cái đầu hói bóng loáng, khuôn mặt đầy nếp nhăn của sư phụ thường ngày lúc nào cũng môi cong lên, mắt cong lên, cười suốt, nổi giận một cái lộ bản mặt hình cảnh.
Giản Phàm vừa rồi còn ca thán vì phá hỏng bữa ăn bên mỹ nữ, lúc này im re không phản bác được câu nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play