Đường Đại Đầu nhéo cằm càng mạnh, có vẻ suy nghĩ vất vả lắm mới nói: “Tôi cũng chỉ nghe đồn thổi thôi chứ mấy phần sự thật thì tôi cũng không rõ. Có biết Hải sản Cửu Đỉnh không? Nơi đó nằm ở chỗ giao tiếp giữa thành phố cũ và mới, năm xưa Thực nghiệp Cửu Đỉnh tốn chưa tới 2000 vạn lập nên nhà hàng đó, hưng thịnh được một thời, hai năm gần đây đi xuống rất nhiều. Kinh doanh không tốt nhưng giá đất thì lại tăng vòn vọt, khiến cho có người thèm thuồng .... Từ năm ngoái có người thông qua công ty địa ốc nhắm vào nhà hàng đó, cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ, dù sao là phải chèn ép Cửu Đỉnh không thể làm ăn được nữa phải bán nhà bán đất. Vốn chuyện gần xong rồi, chẳng hiểu sao Cửu Đỉnh lại có món thịt ngâm La gia nào đó, thể là làm một cú trở mình đẹp mắt, nên đành gác lại. Thế rồi không ngờ qua Tết lại có vấn đề, cái bí phương La gia con bà gì đó là giả, ha ha ha ... Cơ hội tới rồi, người ta thù mới nợ cũ tính một thể, không đẩy vào chỗ chết là nhẹ. Tôi đoán tố cáo tòa án lẫn chặn đường đánh Tương Cửu Đỉnh là do kẻ này gây ra.”
Không ngờ đằng sau vòng vèo như thế, Giản Phàm ngạc nhiên: “Thế mà cũng được sao, vậy người kia làm sao đảm bảo Cửu Đỉnh sẽ bàn nhà hàng cho công ty địa ốc?”
Đường Đại Đầu giơ ngón tay: “Thông minh, hỏi một cái là vào vấn đề, không thẹn là đệ tử đắc ý của đội trưởng Tần, nội ứng ngoại hợp, nội bộ Cửu Đỉnh có vấn đề.”
“gia tặc sao?” Giản Phàm giật mình, chuyện càng lúc càng rắc rối.
“Có gì lạ đâu, bọn họ là công ty cổ phần dân doanh, bốn cổ đông nhỏ hợp lại chèn ép đại cổ đông không phải là bình thường à? Cậu không nghĩ xem khách sạn lớn như vậy chi tiêu nhiều thế nào? Khiến bọn họ một hai tháng không kinh doanh được, còn bồi thường, kiện tụng, đừng thấy bọn họ có giá trị thị trường mấy trăm triệu, tài chính lưu động vài chục triệu là nhiều rồi, chẳng cầm cự được lâu.”
“Ồ, đầu tiên là nội ứng ngoại hợp ép Tương Cửu Đỉnh bán nhà hàng, sau đó rút hết tài chính lưu động ép hắn phải nhường ra một phần cổ phần, sau đó một cổ đông nào đó nắm quyền khống chế cổ phần, hạ gục Tương gia? Không dễ dàng vậy chứ? Chẳng lẽ Cửu Đỉnh kinh doanh nhiều năm thế mà không có cơ sở ở phía quan trường?” Giản Phàm lờ mờ hiểu ra, thời đại học học vài năm quản lý mậu dịch tưởng vứt đi rồi không ngờ lại có ích, loại xí nghiệp cổ phần dân doanh này tệ nạn tích trữ tới mức độ nào đó sẽ bùng phát như núi lửa phun trào, nghe thế gánh nặng tâm lý nhẹ đi không ít, căn nguyên không phải ở mình.
Đường Đại Đầu vỗ đùi: “Chính là thế, không khó vậy đâu, cậu chưa thấy người có tiền chỉ qua một đêm biến thành ăn mày thôi. Đại Cương giá trị mấy tỷ chẳng phải nói đổ là đổ hay sao? Ông chủ Hải Hồng một thời chơi đời cỡ nào, khi con trai kết hôn mời cả người chủ trì đài truyền hình TW về chủ trì hôn lễ, năm nay liên quan tới huy động vốn phi pháp gì đó bị bắt rồi, tan nát nhà cửa luôn. Còn loại xí nghiệp dân doanh như Cửu Đỉnh thì chịu sao nổi, tòa án phán là lừa đảo thương nghiệp bồi thường vài chục nhà kia đủ táng gia bại sản, dù không phán, trì hoãn cũng đủ sập. Cửu Đỉnh lần này thua sát ván rồi, nói chung là nói thế nào món thịt béo như thế, người ta muốn ngoạm, cậu nói xem có ngoạm nhẹ được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT