Tần Cao Phong ăn mỳ sụp soạp hết sức thô bạo, ăn tới mồ hôi lấm tấm, tu ực ngụm bia, khà một tiếng: “Ông chủ, ngon lắm, gọi đầu bếp ra đây đi.”
“Vâng vâng.” Hoàng Thiên Dã toét miệng vâng dạ, quay sang cái lại như gọi nhân viên, phất tay lên giọng: “Này, ra đây.”
Cái thằng ra vẻ trước mặt mỹ nữ đây mà, Lương Vũ Vân cười phì thiếu chút nữa phun cả mỳ đang ăn ra, nhìn có vẻ dù ra ngoài đường bán quán, Giản Phàm vẫn là giai cấp bị áp bức, Dương Hồng Hạnh khẽ giật tay, cảm giác mình không nên tới đây.
Giản Phàm hít sâu một hơi đi tới, đứng thẳng hô: “Đội trưởng.”
Một tiếng này làm Hoàng Thiên Dã tròn mắt, lòng chột dạ, người đơn vị tới thì phiền rồi, hắn biết Giản Phàm sợ nhất là gặp phải người đơn vị, không ngờ lén lén lút lút cuối cùng vẫn gặp rồi. Không biết liệu có ảnh hưởng tới làm ăn không, nhìn Tần Cao Phong, đúng là như ngọn núi cao đè lên người ta.
Tần Cao Phong đứng dậy vỗ vai Giản Phàm: “Tôi thuận đường đi qua thôi, mùi vị không tệ, dựa vào bản lĩnh kiếm tiền có gì mà xấu hổ, tôi muốn mà còn không được. Phải rồi, cậu mời khách đấy, tôi không mang tiền.”
“Vâng, không vấn đề.” Giản Phàm không xấu hổ, chỉ là y không muốn người khác nhìn mình với ánh mắt thương hại thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT