Cùng lúc đó khoa ngoại, bệnh viện Hòa Bình Bethune.
Trải qua phẫn nộ và hoảng loạn ban đầu, người trong nhà họ Vu đã bình tĩnh lại, chủ nhiệm Cao và Sử Tĩnh Viện lại lần nữa tới thăm. Người bị thương nằm trên giường bệnh, đã phẫu thuật xong, đầu quấn băng, mặt sưng tới không nhìn ra hình dáng ban đầu, lúc nhìn Giản Phàm thấy thương, giờ nhìn người bị hại thì thấy giận, đánh người ta như thế, đi tù vài năm cũng không oan.
Chuyện này cô cũng từng xử lý rồi, kết quả tốt nhất là hòa giải riêng, chuyện lớn hóa nhỏ, bồi thường tiền. Có điều dù thế, một cảnh sát đang thực tập lại vi phạm nghiêm trọng, vẫn không thể tránh khỏi kết cục bị đuổi. Còn kết quả xấu nhất thì Sử Tĩnh Viện không dám nghĩ đến, nếu đương sự không chịu bỏ qua, ảnh hưởng xã hội mở rộng, sẽ tới mức độ hình sự, với thương tích thế này, đi tù vài năm là cái chắc.
Mà cái nhà này không vừa, ai nấy quần áo trịnh trọng, tầng cấp xã hội rõ ràng không nhỏ.
Sử Tĩnh Viện mãi mới có cơ hội nói ra mong muốn hòa giải, người mẹ nhổ một bãi nước bọt, người cha luật sư vỗ giường quát: “Cô nói cái gì? Hòa giải? Đánh nhầm? Nói dễ nghe nhỉ, người bình thường đánh người thì gọi là hành hung, cảnh sát đánh người lại gọi là đánh nhầm à? Tôi thấy đây là cố ý gây thương tích, chúng ta lên tòa nói chuyện, kẻ nào đánh con tôi, tôi cho kẻ đó khuynh gia bại sản, tù mọt gông. Tôi không cần các người xin lỗi gì hết, chuyện này ra pháp luật giải quyết.”
Trong phòng toàn là thân thích đương sự, một năm miệng mười chăm chọc chửi bới, hoàn toàn không coi cảnh sát ra gì, hai người đành lùi ra, gọi điện báo cáo cho đội trưởng.
20 giờ 40 phút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play