Lưu Hương Thuần nhìn Giản Phàm lại như thú điên xông vào đánh người, muốn ngăn mà không dám, rối rít van xin: “Giản Phàm, xin, xin anh, đừng đánh, đừng đánh anh ấy.”
“Đừng đánh hắn ... Ha ha ha ...” Giản Phàm cười như kẻ điên, quay sang nhìn khuôn mặt thân thuộc, hai hàng nước mắt tuôn ra như suối, gương mặt kia sao trở nên xa lạ như vậy : “Hương Hương, vì sao? Vì sao em không nói với anh? Anh biết không xứng với em, nếu em muốn chia tay, anh không .. Anh không ... cản. Vì sao lại lừa anh chứ, vì sao?”
“... Em chê anh nghèo, em coi thường anh, em không muốn sống với anh, anh cũng không quấn lấy em đâu, anh yêu em, nhưng anh sẽ buông tay cho em theo đuổi cuộc sống em ao ước. Nhưng vì sao thế Hương Hương?”
“... Anh yêu em ... Anh nghĩ rằng em là người quan tâm tới anh nhất trên đời này, anh cho rằng em là cô gái thuần khiết nhất trên đời ... Anh yêu em ... Vì thế anh không dám ăn dám tiêu, anh nỗ lực tiết kiệm tiền để mua nhà, mua xe cho em, vì sao em không đợi tới ngày đó? ... Hương Hương ... Em nói đi, em nói đi, em làm gì sau lưng anh vậy hả? ...”
“Giản Phàm, em, em ...” Lưu Hương Thuần hai tay ôm mặt bật khóc.
Nhưng Giản Phàm tuy nói đấy, nhưng kỳ thực y mất đi lý trí rồi, giống như một người tuyệt vọng đang chất vấn trời cao thôi, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt vô hồn, bất ngờ tay đưa ra, bóp cổ Lưu Hương Thuần, liên tục hỏi vì sao.
Dương Hồng Hạnh tới nơi rồi, nhưng bị chuyện trước mắt làm chết đứng tại chỗ, tới khi Hồ Lệ Quân hô: “Mau kéo Giản Phàm ra
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT