Những lời này không có câu từ trau chuốt gây xúc động, nói năng cũng chẳng lưu loát, cứ như phải khó khăn lắm mới nói ra được, thế nhưng càng thêm cảm giác chân thành, đến cả Lương Vũ Vân cũng đồng cảm luôn. Sắc mặt Tương Địch Giai hòa hoãn hơn nhiều, nhưng còn chút cố chấp: “Tôi có thể hiểu cho cô ấy, nhưng ai hiểu cho tôi, tôi không chịu được thái độ ấy.”
“Tôi hiểu mà.” Giản Phàm gật đầu chắc nịch.
Cũng giống như mỗi lần Giản Phàm đối diện với Tương Địch Giai có chút đánh mất bản thân, mất đi chút lý trí, Tương Địch Giai không hiểu sao cũng rất khó giận Giản Phàm, trải qua chuyện không vui như vậy mà chỉ buồn chứ không giận, lúc này thấy Giản Phàm nhìn mình với ánh mắt khẩn cầu như thế lại yếu lòng: “Được, tôi không truy cứu, nhưng có điều kiện.”
“Chị cứ nói.”
“Cậu.” Tương Địch Giai chỉ mặt Giản Phàm: “Đích thân đưa tôi về, chiều nay tôi có việc phải làm, cậu làm sai vặt cho tôi, bồi thường thời gian tổn thất. Nếu không ...”
“Không có nếu không.” Giản Phàm lập tức đứng dậy làm động tác mời: “Mời quý cô!”
“Thế còn được.” Tương Địch Giai đắc thắng cầm túi xách ra khỏi phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT