“Tuyệt đối không được.” Dương Hồng Hạnh ngồi ở ghế phụ lái quay sang, chém đinh chặt sắt nói, vừa nói ra mới thấy mình phản ứng hơi mạnh, sợ mọi người nhận ra tâm sự, mặt đỏ bừng.
May mà không ai nghĩ gì khác, Quách Giải và Thành Cương cười hô hô, tay cầm lon nước ngọt nói: “Chúng ta có thể khai trừ ai chứ không thể khai trừ Giản Phàm, có cậu ta đi theo thoải mái lắm, ra thực địa chưa bao giờ yên tâm công tác hậu cần thế này, ha ha ha.”
Câu này nói đúng tiếng lòng mọi người, hôm nay riêng đồ uống đã có ba loại khác nhau, chưa nói tới còn chuẩn bị cơm trưa cho mọi người. Nói tới phá án thì Giản Phàm là người mù, nhưng nói tới năng lực sinh hoạt, tất cả mọi người cộng lại không bằng y, bây giờ ai mà không biết Giản Phàm không chỉ kén ăn kinh khủng, mà làm món ăn cũng cực giỏi. Tính cách lại chu đáo tỉ mỉ, chăm lo việc gì là đâu vào đó, không chê được.
Ngay cả Sử Tĩnh Viện thường ngày ít cười nói cũng mỉm cười, Tiêu Thành Cương càng hết sức tán đồng, ợ một cái rõ to: “Tôi đã bảo mà, đưa Oa ca đi cùng thì không phải lo lắng gì hết, dù là cắm chốt theo dõi cũng thư thái, hồi trước làm hiệp cảnh, chúng tôi theo Oa ca là hạnh phúc nhất, làm hiệp cảnh có mấy tháng còn béo ra.”
Mọi người cười vui vẻ, Sử Tĩnh Viện tâm tư còn ở vụ án, nghe Giản Phàm hiểu rõ khách sạn trong khu như vậy, liền hỏi: “Giản Phàm này, khi chúng tôi điều tra, cậu có xem hồ sơ vụ án không? Cậu thông thuộc khách sạn như thế, có kiến nghị gì không?”
“Chị nói thế không phải là ép gà trống đẻ trứng à, hỏi tôi khách sạn nào có món gì còn hơn.” Giản Phàm hời hợt đáp, không phải chuyện ăn uống thì y cũng lười động não, dù sao nghĩ cũng không ra, sao phải nghĩ.
Dương Hồng Hạnh thấy Giản Phàm ngó lơ có chút không vui: “Chị Sử hỏi đấy, anh trả lời đi chứ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT