Đúng là nịnh nọt trắng trợn, còn vờ vịt hỏi han, chúa tới sởn gai ốc nhưng kể vanh vách như thế chứng tỏ là xem kỹ lắm rồi, làm Dương Hồng Hạnh đắc ý vô cùng, mặt hếch lên trời: “Vì anh có nhãn quang như vậy, không cần bồi thường nữa, tặng anh đấy.”
Giản Phàm gặp họa được phúc còn vui hơn cả đối phương: “Oa, vớ bở rồi, em yên tâm, anh sẽ trân trọng cất đi thưởng thức một mình. Lớp trưởng này, mấy bức ảnh nghệ thuật quá kinh điển, mở triển lãm cũng không thành vấn đề.”
“Thế à, đó là tác phẩm của thợ ảnh áo cưới hiệu ảnh Đài Bắc đấy, Giản Phàm, anh thích nhất bức nào?” Dương Hồng Hạnh vui lắm, hừ Lương Vũ Vân là đồ vô dụng, toàn nghĩ ra thứ bậy bạ, chiêu của mình mới là hiệu quả.
Giản Phàm thấy Dương Hồng Hạnh má đỏ au bộ dạng hạnh phúc như cô gái nhỏ, lấm lét nói: “Đương nhiên là bức ít y phục nhất rồi.”
Dương Hồng Hạnh phì một tiếng, mặt tức thì nóng rực, lại thấy Giản Phàm không nói gì nữa mà cứ tựa cửa nhìn mình chằm chằm như tưởng tượng ra thứ không lành mạnh, không nhịn được đẩy y ra: “Miệng chó không mọc được ngà voi.”
Rồi nhảy xuống xe chạy mất.
Giản Phàm cất cái máy vào túi lầm bẩm, thật đúng là, nói dối tới mình cũng nổi da gà thì hí hửng, mãi mới nói thật được một câu dọa em gái sợ chạy mất rồi, ha ha ha ...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play