Lần này phía Thiểm Nam chuẩn bị tư liệu đầy đủ, cái tổ chức mua bán tiền giả lấy mô hình gia tộc bị bắt không lâu, tin tức còn chưa lộ ra, xem ra hai người này chưa biết gì hết, thử vài câu không thấy vấn đề, một lúc đã xưng anh gọi em rồi.
Hồ Lệ Quân càng lúc càng không nhận ra chàng trai cần nữ nhân dọa dẫm cổ vũ, mà như kẻ lăn lộn giang hồ bao năm, chuyện núi nam biết bắc gì cũng tham gia được, cô cũng chẳng phân biệt được thật giả, thi thoảng còn cùng nói mấy chuyện tục tĩu, bình luận con gái vùng nào xinh đẹp, đùi trắng, ngực nở, ôm vào trong lòng còn ấm hơn ăn lẩu ... Ba người cứ cười sằng sặc suốt, mặt mày dâm đãng, chảy nước dãi. Đang đóng giả làm vợ Giản Phàm, Hồ Lệ Quân tất nhiên vờ giận dỗi mắng chửi, bị Giản Phàm xoa đùi, cô đánh tay y khiến hai tên kia cười rộ ...
Không khí bữa cơm rất tốt, khi rượu gần hết một chai, Hồ Lệ Quân chú ý Đông Béo nháy mắt với Phạm Tấn Dương, sau đó thò tay vào túi, biết rằng cửa đầu tiên đã qua rồi. Còn Giản Phàm thì cứ mải ăn mải uống mải tán gẫu, từ lúc đi vào tới giờ giống như đi hội ngộ bạn cũ, chẳng nói chuyện làm ăn dù một câu. Dù Đông Béo cầm tiền trong tay vẫn ba Hoa Thiên địa.
Đây là điều đội trưởng Lục dạy, đây mới là tính cách của khách hàng lớn, có điều Hồ Lệ Quân thấy Giản Phàm thể hiện quá tốt, lý luận và thực tiễn khác nhau rất xa, mà Giản Phàm không chỉ hiểu lý luận, thực tiễn có vẻ còn rất phong phú.
Đông Béo cười hì hì đẩy bốn năm tờ giấy tiền trước mặt Giản Phàm: “Này chú em, không dấu gì chứ, bọn cớm dạo này truy bắt rát lắm, hàng phía nam không dễ lấy, trong tay chỉ còn vài loại này thôi, bản Quảng Đông có một ít, bản Phúc Kiến cũng có có mấy chục cọc, nếu chú em muốn cái khác thì hơi khó kiếm.”
Cái mặt hắn đã uống tới mức đỏ bừng bừng như tờ tiền rồi, cái mặt mỡ đầy vẻ nịnh nọt, giống người bán hàng đang cố gắng dụ khách hàng mua hàng của mình vậy.
Giản Phàm hai ngón tay cầm mấy tờ tiền, sờ thử cười nhếch mép, cười hồi lâu ném đi, vỗ trán cười, cười lăn cười bò tới mức làm hai người kia cũng ngạc nhiên, Hồ Lệ Quân sợ y uống quá nhiều, khẽ dẫm chân một cái.
“Anh Béo, đại ca tôi nói anh quỷ lắm, đúng là không sai, trong bảy tờ này, hai tờ là hàng một năm trước, tôi từng dùng, ba tờ hàng cũ của Phúc Kiến, đã đứt nguồn cung, anh mà kiếm được coi như anh giỏi, còn một tờ của ngân hàng TW, ha ha ha, anh định lấy tiền thật bán như tiền giả à, bao nhiêu tôi cũng mua ...”
Xem ra lâm trận mài dao cũng có tác dụng, Giản Phàm nhận ra mấy phiên bản tiền rồi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT