Công tác của Giản Phàm vẫn thế, không vì phát hiện ra chân trời mới mà thay đổi.
Buổi sáng thức dậy vào bếp bắc nồi cháo, tập thể dục quay về thì lúc cháo chín, bê cho Sử Tĩnh Viện có thói quen thường thức qua đêm làm việc một bát, khuyên mãi rồi không được. Đúng giờ làm thì đi giúp Lão Trần sửa sang súng, nghe những câu chuyện thú vị trong giới cảnh sát. Trưa tranh thủ đi giúp bác Giang làm cơm, thi thoảng đám thực địa phá được án, Giản Phàm làm thêm vài món ngon ăn mừng, còn uống vài chén rượu, chuyện vi phạm kỷ luật trắng trợn như thế mà đội trưởng chẳng quan, thi thoảng còn góp vui với mọi người.
Buổi chiều thì nhẹ nhàng rồi, vào kho hồ sơ đầy mùi xưa cũ đọc vụ án, mặc dù không mốc, nhưng dù sao cũng có lịch sử, hồ sơ chồng chất bảy mặt tường, mạng nhện khắp nơi, bụi quệt một cái đen tay. Giản Phàm rất chướng mắt, tới một cái là cầm chổi quét dọn, chỉ ba ngày đã được viên cảnh sát phụ trách trông kho khen nức nở, giao cho y luôn chìa khóa, thế là cả hồ sơ mật cũng thoải mái tiếp cận, thích xem khi nào thì xem.
17 giờ chiều, đúng giờ tới sân huấn luyện tập bắn, thời gian chuẩn, tập luyện chú tâm, có điều trình độ vẫn quanh quần ở mức thiên tài và thằng ngốc. Khi chuẩn thì rút súng như chớp, không thèm nhìn cùng đoàng! Đoàng! Đoàng, 10 - 10 - 10. Lúc lên cơn thì bắn vẫn như chớp, nhưng không trượt thì cũng chỉ trúng mép. Có điều kết hợp cả tốt lẫn xấu thì coi như ngang trình độ với người trong đội, thi thoảng báo cáo với đội trưởng, đội trưởng chỉ ậm ừ, chả bình luận gì.
Giản Phàm tự hài lòng rồi, chẳng thể bắt mình vài ngày đã thành thần xạ thủ đúng không?
Giai điệu chủ đạo của cuộc sống là bình lặng, Giản Phàm đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống đội hình cảnh, mọi người suốt ngày thấy bóng dáng của y chạy ra chạy vào, nhận phát súng, quét sân, nấu ăn, giờ tới phòng hồ sơ cũng thấy y ngồi đó miệt mài đọc đọc chép chép, ai cũng lè lưỡi vì tinh lực dư thừa này.
Bản Thân gian Phàm lại chẳng thấy vất vả, hồi xưa ở đồn công an Thành Quản suốt ngày tán phét, uống rượu rồi trốn việc, tâm kết là do cái bộ quần áo bèo nhèo kia làm người ta chẳng muốn nỗ lực.
Có lẽ trong đội chỉ có Lương Vũ Vân và Dương Hồng Hạnh là không thích Giản Phàm, hai cô gái như thương lượng trước, thi thoảng chạm mặt ở hành lang, cả hai hếch cái mặt lên vờ không thấy.
“Ưỡn cái gì mà ưỡn, cố ưỡn cũng chẳng thấy đâu.” Giản Phàm ác độc bình phẩm ngực Lương Vũ Vân, lần này xong rồi, ăn nói chướng tai như thế mà người ta cũng không thèm phản ứng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT