“Dù thế nào cũng có kết quả tốt, trình độ cha vợ cậu không tệ, nếu không lật thuyền thì đã lên tới phó sở, hôm nào tôi hẹn ôn chuyện cũ ... Mà Giản Phàm này, cậu trấn định thật đấy, tìm được Giản Nhị Lư rồi lại không thấy cậu đâu, thậm chí còn không hỏi han gì nữa.”
“Giao dịch đã hoàn thành, sau đó là chuyện của mọi người, giờ người ta đại đoàn viên, cháu góp vui làm gì ... Chú Ngũ này, tốn nhiều ngày thế?” Giản Phàm thắc mắc.
“Cẩn thận mà, giám định DNA rồi xác nhận tình tiết liên quan, bệnh gan của Giản Nhị Lư đã rất nghiêm trọng, bệnh tình của Giản Liệt Sơn không nhẹ, đều có tuổi rồi, bác sĩ không chịu nổi kích động, nên phải chuẩn bị vẹn toàn, hai anh em họ có thể chống chọi tới hôm nay không dễ dàng .. Cám ơn cậu nhé Giản Phàm.” Ngũ Thần Quảng giải thích rất tùy ý, thêm vào lời cám ơn trịnh trọng, với thân phận của ông ta khó nói ra câu này.
Giản Phàm nghiêng người sang nhìn ông ta, hài hước nói.
“Chú Ngũ, cám ơn gì thế, lúc bán mạng cho chú có được câu cám ơn nào đâu.”
“Ha ha ha, cậu hi vọng được lãnh đạo cám ơn à? Có điều lần này thực sự phải cám ơn cậu rồi, cả đời làm cảnh sát, nuối tiếc nhất, thất bại nhất của tôi là không giữ được cậu.” Ngũ Thần Quảng buồn bã, càng trưởng thành hào quang trên người chàng trai này càng rực sáng, như rượu lâu năm mỗi lúc một thuần.
Chuyện đã qua nửa thập kỷ rồi, không ngờ Lão Ngũ vẫn còn vấn vít tự trách như vậy, Giản Phàm tỏ ra thoải mái an ủi: “Mỗi người có chí riêng, vả lại cháu mà còn làm cảnh sát chỉ khiến chú đau đầu thôi, chú có khi không lên được chức này, mà cháu cũng không có tiền như bây giờ. Chú Ngũ này, chuyện Bắc Thâm Phường ra sao rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT