Vì thế Giản Phàm ở nhà, nhanh chóng khôi phục nhịp độ cuộc sống như trước kia, sáng dậy tập thể dục, đi mua rau, trưa thì cùng cha vui vẻ nấu ăn, nhăm nhe tìm khách để xẻo, tối về lấy lòng mẹ. Mẹ mình ấy, mắng thì mắng, đánh thì đánh, tới lúc quan trọng tuyệt đối đứng ra bảo vệ con trai không suy nghĩ.
Cứ thế lề mề ở nhà vài ngày, tối hôm đó hết khách đóng cửa quán, về tới nhà thì thấy chiếc xe cảnh sát của đồn Thành Quản, biết đó là xe của chú hai, thường dùng xe công làm xe tư, đoán chừng có tin rồi, trong lòng Giản Phàm không khỏi hồi hộp.
Giản Phàm vừa mới mở cửa thì thấy cha mẹ vẻ mặt âu sầu ngồi trên tràng kỷ, chú hai thì đang cầm chén trà trầm ngâm, cả ba người có vẻ hồi lâu không nói rồi, gạt tàn đầy mẩu thuốc, làm y có linh cảm chẳng lành.
Giản Trung Thật nghe tiếng mở cửa thì quay đầu vẫy tay gọi: “Tới đây, cả nhà đang đợi con đấy.”
Giản Phàm đi tới ngồi cùng cha mẹ, hết nhìn người này nhìn người kia, mẹ né ánh mắt của y, làm lòng trùng xuống, thôi xong rồi.
Giản Trung Thành mở đầu: “Giản Phàm, nghe chú nói này, không ai sinh ra đã làm cảnh sát cả, đều rèn luyện mà ra đấy, như chú hai cháu chẳng phải mười bảy mười tám tuổi vẫn còn đi chăn trâu sao? Còn kém cháu, thế rồi chẳng phải bây giờ vẫn làm đồn trưởng đấy sao?”
Quả nhiên là thế, Giản Phàm vội nói: “Chú, nhưng mà chú đi lính sau mới chuyển sang làm cảnh sát. Cháu là đầu bếp, không thể bảo cháu làm hình cảnh được, người ta học bốn năm năm trong trường cảnh sát rồi rèn luyện khắc khổ mới đi làm hình cảnh, cháu là tay ngang thì làm sao được? Nghe nói nơi đó nguy hiểm lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play