Làm mấy người tới sau ngạc nhiên là ông cụ này bị câm điếc, cùng một người trẻ tuổi hết múa tay ra hiệu lại kêu a a, ông cụ hình như có vẻ cố kỵ gì đó không yên tâm nhìn mấy vị khách. Trương Tiểu Câu a a nửa ngày trời mới giải thích cho đám đông thấp thỏm chờ đợi: “Ông tôi nói, về sau không gặp, nhưng cái sẹo này không thay đổi được ... Đó là trước năm 48, Nhị Lư đi cáng thương binh, bị đạn pháo khoét một miếng thịt trên má ... nếu không phải ông ấy bị thương, bọn họ không được về nhanh như thế, cái lưng gù cũng vậy, Giản Nhị Oa là tiểu nhi đà.”
“Tiểu nhi đà là gì?” Tằng Nam nghe thấy một từ lạ không hiểu hỏi nhỏ.
“Là bị gù bẩm sinh, nhưng không quá nghiêm trọng.” Sử Tĩnh Viện khẽ đáp.
Trong mắt Giản Phàm thoáng qua chút khó chịu, nhưng không phải nhắm vào ông cháu này, do y không hỏi kỹ thôi. Khó chịu là ở Giản Liệt Sơn lẫn Giản Hoài Ngọc không cung cấp tin tức quan trọng như thế, đoán không chừng là chiêu đề phòng cuối cùng của bọn họ.
“Tiểu Câu, Nhị Oa sống ở Hậu Liễu Câu, hơn nữa không ít người xung quanh đã gặp, vậy mà mấy chục năm trôi qua, ông nội anh lại không gặp lần nào à? Năm xưa hai người từng vào thành tìm Giản Sơn Oa, rất thân thiết mới đúng ...” Giản Phàm mang thái độ hoài nghi hỏi.
Câu hỏi này làm người đi cùng không thoải mái, nhìn cả nhà ba người họ, ông cụ trên 80 thì câm điếc, ông già 60 thì què, người trẻ tuổi rõ ràng hồi nhỏ suy dinh dưỡng để lại di chứng, quần áo lam lũ, vã chằng vá đụp, ống quần buộc vải, chân đi giày cỏ, ai cũng thương hại, nên không hài lòng với thái độ của Giản Phàm.
Không ngờ Trương Què lên tiếng, có chút thiếu tự nhiên thở dài: “... Cha tôi trước kia là tấm gương tuổi trẻ, điển hình gương mẫu, trong nhà mẹ tôi chỉ có một con gái, bên cha tôi không có ai, nên tới ở rể, khi đó chở hàng cho trạm cung ứng xã, cả đời trừ đánh xe không có bản lĩnh gì?. Tôi nối nghiệp cha tôi còn tệ hơn, làm gãy chân, mẹ tôi mất sớm, khi tôi gãy chân thì con còn nhỏ, vợ tôi chê nhà nghèo theo người ta rồi, trong nhà chúng tôi thương lượng, công xã không có việc làm, không bằng về quê kiếm kiếm ít lâm sản kiếm sống, đúng năm đó xảy ra lũ ... Đó là năm 85.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT