Phải nói là Dương Hồng Hạnh sinh ra là để mặc cảnh phục, vóc dáng cao ráo nhưng không mang cảm giác mảnh khảnh yếu ớt, đôi mắt sắc sảo có đôi phần lạnh lùng, chiếc mũi cao thẳng như nét mác tô điểm thêm khí chất, khuôn mặt dưới mũ cảnh sát trông quyến rũ không thiếu phần mạnh mẽ.
Nhưng Giản Phàm lúc này tâm tư nào đi tán thưởng mỹ nhân: “Em nói đùa đấy à, không vui tí nào đâu. Chẳng lẽ anh tồn tại vì làm em cao hứng?”
“Anh ..” Dương Hồng Hạnh bị nói một câu xém tức chết, có điều lập tức bình hòa trở lại, nghĩ Giản Phàm hẳn không thể vui được, nhoẻn miệng cười: “Được, em không nói chuyện này nữa. Dù sao thì anh cũng ở lại rồi, nếu như bây giờ anh muốn mời em ăn cơm, hoặc là có lời gì muốn nói với em, em có thể suy nghĩ tiếp nhận.”
Giọng điệu này phải nối là cố tình chiều ý Giản Phàm rồi, rất nghịch ngợm, cô chưa bao giờ như thế.
Giản Phàm lại phũ phàng: “Hiện giờ anh không có hứng thú.”
Dương Hồng Hạnh nghẹn lời: “Vậy em mời anh được chưa?”
“Không đi, không có hứng thú.” Không hiểu sao, lúc này Giản Phàm rất không thích giọng điệu chỉ huy của Dương Hồng Hạnh, con gái cục trưởng thì ghê gớm à.
“Vô tích sự, chẳng qua là cảnh sát hình sự có gì mà sợ ...” Đối với cô gái từ nhỏ mang lý tưởng làm cảnh sát như Dương Hồng Hạnh, hành vi của Giản Phàm khó chấp nhận.
Không ngờ chưa nói hết thì Giản Phàm đã bước thẳng tới mặt, khuôn mặt thanh tú luôn nói cười ấy lúc này không có chút cảm xúc nào, đáng sợ tới mức khiến Dương Hồng Hạnh giật mình lùi lại.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT