Nghe nhắc tới bối cảnh, chính Giản Phàm phải bật cười, lúc đầu cũng nghĩ không ra sao mình được nhét vào cái lớp toàn tiểu thư công tử này: “Anh thì có bối cảnh gì chứ, à ... Có, chú hai anh làm đồn trưởng đồn công an Thành Quản huyện Ô Long, có tính không?”
“Hơi thấp, còn nữa không?”
“Hết rồi, tám đời Giản gia mới có được một người làm quan thôi đấy.”
“Anh thực sự quyết tâm về huyện Ô Long à, không muốn ở lại chút nào sao?” Khẩu khí Dương Hồng Hạnh có phần chất vấn.
“Hầy ...” Giản Phàm thở mạnh một hơi, một đêm mê ly thế này mà phải quay về vòng xoáy hiện thực rồi, ôm tay sau đầu đi nghiêm chỉnh trở lại: “Anh nói cho em một bí mật, phải giữ kín cho anh nhé.”
“Nói đi, với em mà còn phải giấu giếm à, em rất kín miệng ... Nhưng mà đừng nói là lý tưởng tiền trên trời rơi xuống, mỹ nữ theo thành đàn nhé.” Dương Hồng Hạnh chặn trước.
“Không phải đâu, câu đố anh chỉ là đùa thôi ... Kỳ thực anh rất thích nấu ăn, anh muốn mở một quán ăn của riêng mình, anh muốn kiếm nhiều tiền, sau đó đón cha mẹ anh tới để phụng dưỡng. Vốn anh đã định thực hiện rồi, vậy mà thế nào lại thi đỗ cảnh sát, nói thực với em, năm xưa anh còn chẳng thi được vào đại học, cao trung còn lưu ban, đến anh còn chẳng hiểu vì sao thi đỗ, khỏi phải nói với em là trong nhà anh mừng thế nào, muốn anh làm cảnh sát thế nào ... Ài ... Thi đỗ một lần mà phá tan lý tưởng của anh. Vậy anh phải làm sao? Nhà anh thực sự chẳng có chút bối cảnh nào hết, chẳng có chút quan hệ, dù anh có muốn ở lại thành phố cũng chẳng được.” Phải từ bỏ ước mơ lý tưởng của mình, đây chính là chuyện nuối tiếc nhất cuộc đời Giản Phàm cho tới giờ, nhưng Hương Hương không hiểu cho y, còn hờ hững lãnh đạm khiến y không khỏi buồn phiền.
“Vậy anh có muốn ở lại thành phố không?” Dương Hồng Hạnh nhỏ giọng lại, cô cảm thụ được tâm sự của chàng trai luôn tươi cười đùa nghịch này.
“Nói thế nào nhỉ, nếu là để kiếm tiền, anh sẽ ở lại thành phố, nhưng nếu làm cảnh sát, anh không dám nghĩ tới, bằng chút tiền lương cảnh sát, e khó có tích góp gì, một khi mưa gió bất trắc, gặp chuyện ngoài dự liệu, nói không chừng phải ngửa tay xin tiền cha mẹ. Về quê, có nhà sẵn rồi, có cái quán ăn đó, chỗ làm cũng có sẵn nữa, chú anh ở đó, không cần lo lót lãnh đạo ...” Giản Phàm giang tay, thời gian qua hai người trò chuyện với nhau rất tâm đầu ý hợp nên không che dấu suy nghĩ của mình, y là trường hợp điển hình của bị hiện thực đè nát lý tưởng, ước mơ xa vời chút cũng không dám.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT