Tằng Nam khẽ đẩy cửa, trong phòng là một ông cụ nằm trên cái giường di dộng, chăn đắp hờ, bên cạnh là đống dụng cụ y tế, cửa sổ sát sàn rất lớn còn có hàng chậu hoa xanh đỏ, thêm không ít sức sống cho phòng bệnh sạch sẽ, rón rén tới gần, một cô ý tá khá xinh xẻo đưa tay lên môi làm động tác giữ im lặng.
Phòng rất yên tĩnh, tới gần nhìn càng rõ, ông cụ tóc đã rụng gần hết, mắt nhắm nghiền, hõm sâu, xương gò má nhô hẳn lên, ánh mặt trời như hòa chiếu lên khuôn mặt không còn lại mấy hào quang sinh mệnh nữa, làm người nhìn thấy phải thương xót.
“Bao tuổi rồi?” Giản Phàm hỏi nhỏ, miệng mỉm cười nhìn ông cụ ngủ yên bình, như đang ung dung đi về điểm cuối cuộc đời.
“Hơn tám mươi.” Tằng Nam khẽ đáp.
“Chúng ta mà sống được tới tuổi này cũng không tệ.” Giản Phàm cảm thán, bỗng nhiên giọng tựa có vô vạn cảm xúc: “Con người già đi chẳng lẽ đều thế này sao?”
Tằng Nam không biết nghĩ gì, bất giác ôm tay Giản Phàm càng chặt, lẩm bẩm: “Thật đáng thương.”
Giản Phàm đưa tay khẽ vuốt má cô dỗ dành: “Nhân sinh thất thập cổ lai hi, có thể ra đi một cách yên lành là chuyện vui ... Xin lỗi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT