“Bác Giang! ... Bác Giang! ... Bác đừng đi, mẹ vợ cháu đợi bác trả lời đấy ... Nếu bác ngượng thì cháu dẫn bác đi gặp ...” Giản Phàm chuẩn bị đuổi theo khuyên Bác Giang thì phát hiện có người tới, dừng bước lại, giọng chẳng mấy thiện cảm : “A, mấy người tới đây làm gì thế?”
Trần Thập Toàn hùng hổ mắng: “Ngày nào cậu không sinh sự thì không chịu nổi à, còn ép lão Giang mất mặt, ông ấy mà là loại người đó sao?”
“Loại nào, tìm vợ chứ có phải tìm tiểu thư đâu, dù tìm tiểu thư cũng có gì mà mất mặt, chú quản nổi à?” Giản Phàm sửng cồ quát lại, hối hận vì đưa con lừa hói này trở lại đội đặc cảnh, làm tự tin ông ta khôi phục, quên luôn thân phận của mình, cứ mắng là mắng.
Trần Thập Toàn đỏ mặt tía tai, cãi không lại co chân muốn đá: “Thử xem tôi có quản được không?”
“Đừng đừng, hai vị đừng cãi nhau, đi nào ... Chú Trần, chúng ta còn có việc cơ mà.” Dương Phong vội nhảy vào khuyên giải.
Vốn thường ngày đã nhẫn nhịn hành vi của Giản Phàm rồi, lần này ở hội nghị tìm người thân, mở miệng ra đòi 1000 vạn, đã truyền đi khắp hệ thống công an trở thành trò cười, Trần Thập Toàn luôn tự nhận là sư phụ cũng bẽ mặt lắm, hai người cãi nhau om xòm tới tận văn phòng làm việc.
Vì Giản Phàm không có thư ký, Trương Vân đích thân mang đồ uống tới, vừa ngồi xuống hỏi mục đích tới đây, Giản Phàm vỗ bàn quát: “... Đừng nói chuyện đó nữa, nói là tôi bực, hắn là cái thá gì mà chỉ huy cảnh sát, cảnh sát là của quốc gia, không phải của nhà hắn. Tôi còn đang bực mình đây, chừng đó cảnh sát ngồi nghe hắn chỉ tay múa chân không biết xấu hổ nữa rồi à, cam tâm đi làm chó cho nhà giàu sao? Người ta còn chưa ném cho khúc xương mà đã vẫy đuôi nhiệt tình rồi ... Các anh còn vinh dự của cảnh sát không? Còn tự tôn của con người không hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT