Đám nữ nhân la hét chói tai, đẩy Ngưu Manh Manh ra, Ngưu Manh Manh xấu hổ, sống chết không chịu lên. Trong lúc náo nhiệt không ai chú ý có người lặng lẽ rời đi, đó là Hồ Lệ Quân, tiếng hò reo vui vẻ vẫn truyền đi rất xa, vài phần cô tịch, vài phần hâm mộ, đó là thời khắc rực rỡ nhất của một nữ nhân, nhưng nó vĩnh viễn vô duyên với mình rồi.
Tới cổng Hồ Lệ Quân lại quay đầu, cho tới hôm nay, phần tình cảm đó vẫn không buông bỏ được.
“Đi thôi nào, thằng nhóc đó đúng là hại người không ít, may mà kết hôn rồi, mong rằng các cô gái thoát được kiếp nạn.” Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh, một cánh tay đưa khoác lấy tay Hồ Lệ Quân, chính là Sử Tĩnh Viện.
“Nói linh tinh gì thế?” Hồ Lệ Quân hơi đỏ mặt, bọn họ cùng là người đại đội một, lại là số ít cô gái trong đội, xưa nay quan hệ thân mật, Hồ Lệ Quân sau khi rời ngành, gần như cắt đứt toàn bộ quan hệ cũ, chỉ có với Sử Tĩnh Viện càng thân thiết hơn trước, chia sẻ với nhau rất nhiều chuyện.
“Được rồi, coi như tôi nói linh tinh, có tin vui cho cô đây, hồ sơ của cô được chấp nhận rồi, chúc mừng viện trưởng Hồ.” Sử Tĩnh Viện vừa nói vừa lấy trong túi xách ra một bản tài liệu.
Có người đi, cũng có người tới, khi trò chơi tới hồi kết, bữa tiệc bắt đầu, Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh đi từng bàn mời rượu thì chiếc xe Audi mà người Tân Thế Giới đều nhận ra mới xuất hiện, Sở Tú Nữ ngồi ở ghế phụ lái nhìn thảm đó, chợt nói: “Cô đi đi, tôi không thích chỗ ồn ào.”
“Tổng giám đốc ...” Trương Vân xót xa nhìn Sở Tú Nữ khôi phục phần nào dung mạo lộng lẫy, nhưng nỗi buồn càng tăng thêm: “Chị không đi được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play