Cả phòng im phăng phắc, chỉ còn giọng nói đầy xúc cảm của Giản Phàm vẫn vang lên kể câu chuyện xưa cũ: “... Về sau tôi biết có một vị cảnh sát thích sách cổ vô tình có được, mọi người chắc biết rồi, đó là cha Tằng Nam, bí phương này Tằng Nam đưa ra làm giá để tôi tìm cha cô ấy về ... Nói ra thật xấu hổ, nếu không vì bí phương này, tôi không đụng tới vụ án kia.”
Tằng Nam mím môi thở dài, nhìn thấy đôi vai Tương Địch Giai co ro như cô gái yếu đuối, chuyện này trừ hai người giao dịch chỉ có Tương Địch Giai biết, từng trách Giản Phàm không nên nhận đồ của Tằng Nam.
“Khi tôi tiếp nhận vụ án thì đã 14 năm trôi qua, tìm được cha cô ấy chỉ còn cỗ thi hài, tôi nghĩ khi đó là kết thúc, nhưng không ngờ từ vụ án đó kéo theo rửa tiền, giết người, lừa đảo, làm tôi muốn rút ra không được, cắn răng tiến tới, cho đến khi một chiến hữu của tôi vĩnh viễn ngã xuống ... Thứ tôi khao khát, nhưng khiến tôi mất đi càng nhiều, mất luôn cả người tôi yêu thương nhất, chỉ còn lại tôi và cuốn cổ phổ này.” Giọng nói Giản Phàm hơi run: “Có thể nói, tại vì nó, tôi đánh mất rất nhiều thứ, khiến tôi hiểu ra nhiều điều, yêu hận khó phân.”
Tất cả lặng lẽ lắng nghe, Tương Địch Giai bất tri bất giác rơi nước mắt, cho dù lúc tạm biệt lần cuối, càng xác định rằng nam nhân không chịu an phận mặt đầy thương tích đó không phải là người mình có thể dựa vào cả đời, không ngờ rằng khi mình buông tay, cậu ấy vẫn giữ gìn tình cảm đó.
Giản Phàm đưa tay vuốt ve bìa cuốn cổ phổ, hết sức cẩn thận nhấc nó lên, động tác nhẹ nhàng hơn cả nâng trứng hứng hoa, cầm trong tay nhìn nó với ánh mắt sùng bái: “... Chủ nhân trước của cuốn cổ phổ này là Tằng Quốc Vĩ, là một người đức cao vọng trọng, cho dù ông ấy đã mất mười bốn năm, rất nhiều chiến hữu không quên ông ấy. Trước khi biết ông ấy, tôi không biết thế nào là cao thượng, biết ông ấy rồi, tôi mới nhận ra mình hèn hạ vô sỉ, nhân cái nguy của người khác để chiếm báu vật làm của riêng, rốt cuộc cũng có được rồi. Có thứ này kỳ thực làm lòng tôi bất an rất nhiều năm, nhưng tôi tham làm không buông tay ra được ... Giờ tôi hiểu rồi, tôi không xứng sở hữu nó, nhân cơ hội này, tôi trả cho chủ nhân của nó ... Tằng Nam.”
Tằng Nam nghe nhắc tới cha, nhắc tới chuyện cũ cũng rơm rớm nước mắt khẽ lắc đầu, Tương Địch Giai ôm ngực khóc không thành tiếng, những người khác đều bất ngờ lẫn cảm động, chỉ có Thân Ngưng Sương vẫn nghi ngờ, khi cuốn cổ phổ này chưa thuộc về Tương gia, bà ta vẫn chưa yên tâm.
“Cầm lấy đi, đó là thứ của cha cô, sao tôi dám chiếm hữu, coi như tôi mượn xem vài năm, vậy là quá đủ rồi.” Giản Phàm như hoàn thành xứ mệnh, mỉm cười nhẹ nhõm với Tương Cửu Đỉnh: “Tổng giám đốc Tương, cô ấy mới là chủ nhân đích thực, nếu muốn hợp tác liên doanh liên kết gì hãy tìm cô ấy ... Nhưng tôi muốn cảnh báo anh một câu cuối cùng, bí phương là chết, vì nó trải qua hàng trăm năm rồi, từ nguyên liệu, dược liệu, chất nước đã khác xưa, đối với bí phương này, không phải ai cũng dùng được đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play