Xa xa nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Tiểu Hành lên xe báo cáo địa điểm, tiếp viện được khói đen chỉ đường, tiết kiệm được không ít thời gian, khi mấy người Tiêu Thành Cương áp giải nghi phạm ra ngoài nghĩa trang chờ đợi, Giản Phàm rốt cuộc thấy được kẻ sau màn nhung nhớ từ lâu.
Bốn nghi phạm bị chĩa súng ngồi thành vòng, Thân Hi Quý giận tới mặt trắng bệch, nhìn thấy Giản Phàm bộ dạng lưu manh đi tới, đoán chừng đây là kẻ phóng hỏa, nhổ bãi nước bọt chửi: “Hèn hạ! Cảnh sát chúng mày là lũ hèn hạ.”
Tiêu Thành Cương co chân đá luôn một phát: “Chết mẹ mày đi.”
“Cảnh sát đúng là tố chất không ra sao, đi qua một bên.” Giản Phàm mắng đẩy hắn qua một bên, ngồi xuống nhìn chủ tịch Thân tướng mạo chẳng ra sao nhưng danh tiếng khá lớn này.
Thân Bình An ngồi cúi đầu, không thù hận, không điên cuồng, chỉ có bi thương vô hạn, nếp nhăn trên trán run run như đang cầu xin: “Chuyện của tôi không liên quan tới người khác, các anh đừng liên lụy tới người vô tội.”
“Cha, đừng cầu xin bọn chúng, chúng làm gì được con chứ?” Thân Hi Quý vẫn hết sức hung hăng.
“Hi Quý, phải phối hợp với công an, đây không phải nước ngoài.” Thân Bình An ra sức khuyên nhủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play