" Chính ở nơi này."
Đới Lan Quân tay cầm thiết bị truy lùng tín hiệu, tìm tới một vùng đất thấp, bốn bề là ngọn đồi cát mấp mô bao vây, hai hướng đông nam có bãi cỏ, cây bụi cao nửa người. Từ trên cao nhìn xuống, cô nhìn thấy chiếc xe Hồng Quang kia rồi, nhưng bất ngờ là không phát hiện ra người cắm trại.
" Có thấy ai đâu? Bọn chúng đi đâu cả rồi?" Lão Đổng nấp phía sau bụi rậm, hoang mang hỏi:
" Không nhìn thấy được đâu, cắm trại ở nơi này không giống nơi khác, dân trong nghề đều ngủ trong hố." Vương Hải Phong nói nhỏ, hắn giải thích, tức là đào vài cái hố dưới lớp đất cát xốp của sa mạc, vừa chống được gió, có thể giữ ấm, nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy được:
" Vậy thì hẳn là ở nơi cách xe không xa rồi. Nhìn kia, chỗ kia địa thế khá cao, xe đỗ ở nơi này, chắc là đầu gió của bọn chúng, cho nên hố phái ở bên này ..." Ninh Tri Thu vẽ một tấm bản đồ đơn giản trên mặt đất, phán đoán vị trí của đối phương:
" Vậy phải bắt làm sao? Chúng ta chỉ có hai khẩu súng thôi." Lão Đổng căng thẳng, nói về tác chiến thì hắn hoàn toàn vô dụng:
" Tiểu Đới, cô và Hải Phong một nhóm, đi về phía đông nam, vòng qua đồi cát, nấp bên trong bụi cây, cẩn thận tiếp cận ... Tôi sẽ vòng qua phía đối diện, mọi người nhìn dấu hiệu tay tôi để hành động. Chủ nhiệm Đổng, anh theo phía sau lưng tôi, đồng loạt tấn công vào hố ... Chú ý đề phòng chúng có vũ khí, nếu có, nổ súng ngay lập tức." Lão Thu không thẹn là nhân viên thực địa lâu năm, từ tầm nhìn, địa thế, tốc độ tấn công đều cân nhắc chu đáo, nhìn Lão Đổng hỏi ý:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT