Đám người trẻ tuổi bấy giờ cũng hoang mang nhìn nhau, sao nghe mãi nghe mãi chỉ có bên mình bị thua vậy? Cừu Địch thực ra cũng như mới lần đầu quen biết cha mình, y nghĩ không ra vì sao cha lại kể ra những chuyện này, trước giờ trong mắt y cha luôn là anh hùng, nhưng đây không phải là câu chuyện về anh hùng, mà giống lời sám hối của kẻ hèn nhát.
" Cha, cha mệt rồi ... Hay là cha nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy sớm." Cừu Địch yếu ớt khuyên nhủ:
" Con chê cha con nói ra chuyện làm con mất mặt à?" Thừa Thiên Quân quay sang, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu tâm tư con trai, không ngại ngần nói thẳng:
" Không phải, cha, chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, cha còn nhớ lại làm gì?" Cừu Địch gượng gạo nói:
Cừu Thiên Quân chẳng để ý tới lời con trai, cái lưng như còng thêm vài phần, tay như yếu tới không còn cầm nổi tẩu thuốc nữa, giọng nói ra cũng gian nan, mỗi lời như nhịn cơn đau dằng xé để nói:" Hèn nhát một lần, hối hận cả đời. Đúng là rất mất mặt, cả đại đội chỉ còn hai mươi mấy người bọn chú là không mảy may thương tích gì cả, bọn chú đứng bên thi thể tàn khuyết của chiến hữu, đã không khóc nổi nữa. Tiểu đoàn trưởng hận tới hai mắt đỏ ngầu, la hét muốn báo thù ..."
" Khi đã đánh tới đỏ mắt rồi thì quốc hận hay thù riêng chẳng khác biệt gì nữa, toàn bộ tiểu đoàn tập hợp, chuẩn bị báo thù. Tiểu đoàn trưởng nói, cho dù phải dùng răng cắn cũng phải hạ được cái trận địa pháo binh đó của quân Việt Nam."
" Trận địa trọng pháo tầm xa đó được bảo vệ nghiêm ngặt, khiến bộ đội tiếp viện của chúng ta thương vong rất lớn, đại bộ phận thương vong do pháo kích tạo thành ... Liên tục mấy ngày toàn bộ tiểu đoàn liều mạng phát động tập kích trận địa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT