" Được, được, có đứa vãn bối như cậu, tôi cũng thấy mặt mày vẻ vang, cứ gọi là bác đi, tôi gọi cậu là Tiểu Tạ, ngồi đi." Tôn Xương Cam hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo của một phú hào, rất hòa nhã thân thiết, định pha trà mời khách:
Tạ Kỳ Phong nhìn bàn tàn, nói:" Để tôi làm cho ạ, Chính Sơn Tiểu Chủng, đây là trà ngon."
Đun sôi nước, thay trà mới, làm nóng chén, Tạ Kỳ Phong hết sức chuyên tâm vào việc pha trà, cảnh này làm Tôn Xương Cam hơi bất ngờ. Phàm là người biết thân phận của ông ta, đặc biệt là người làm ăn, nhất định sẽ tán dương không ngớt để lấy lòng. Người này trừ mấy câu làm quen thì không hề tỏ ra vồ vập.
Nước trà đỏ sậm rót vào chén, hương trà man mát lan tòa, hai người nâng chén, câu chuyện bắt đầu, Tôn Xương Cam nói:" Người của tôi hôm nay đã tới trấn Bắc Ninh, cậu nói xem phải xử lý như thế nào mới là thượng sách, nơi đó sắp thành đuôi to khó vẫy rồi."
" Vậy thì đành tráng sĩ chặt tay thôi." Tạ Kỳ Phong không quá dè dặt:
" Kim Ngạn Quốc do chính tôi bổ nhiệm, mọi chuyện hắn làm, đều được tổng công ty ngầm chấp nhận, vì khi đó công ty cần một người hám lợi bất chấp, như thế mới có thể hòa hợp với một người lòng tham không đáy." Tôn Xương Cảm tựa hồ khó hạ quyết tâm:
" Nhưng chỉ có chặt đứt kẻ hám lợi bất chấp mới có thể kéo theo kẻ lòng tham không đáy. Bác Tôn, thế này có phải là mai lạnh khinh tuyết lặng lẽ nở, chỉ tiếc hương thơm chẳng ai hay?" Tạ Kỳ Phong nhận ra, ông già này hỏi kế kỳ thực có thành phần khoe khoang, một phần khác là kiểm tra trình độ của hắn:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play