Bạch Tùng Viện.
Tần Mặc Dạ được xử lí vết thương xong, hắn không vội khoác áo lên, để lộ những đường vân chằng chịt quanh tấm lưng lớn. Là những vết sẹo ở nơi chiến trường hằn lên người hắn, mỗi một vết, là một lần đổi lấy bình an cho dân chúng, là một lần hướng thẳng vào sinh tử, không do dự. Nhưng triều đình ngày càng loạn tâm, coi trời bằng vung, đứng sau giả danh hoàng đế làm chuyện đến ngài cũng không thể ngờ
Tần Mặc Dạ ngồi lặng trong ánh sáng nhàn nhạt từ khung cửa sổ, tấm lưng trần rắn rỏi như khắc họa một chương sử bi tráng không lời. Những vết sẹo đan xen như bản đồ của thời gian và chiến cuộc, khiến người nhìn không khỏi lặng người.
Lục Cần Túc đến từ bao giờ, hắn giúp huynh của mình quấn băng gạc quanh người, vừa quấn vừa lên tiếng cảm thán. “Huynh, thật sự là huynh không cảm thấy đau?”
Lục Cần Túc cảm thấy, nếu đổi lại hắn mà là Tần Mặc Dạ thì sớm đã bỏ cuộc, đào binh bỏ trốn rồi. Nhìn những vết thương này, người ngoài sợ hãi cũng một phần, thương hắn phần nhiều hơn.
Tần Mặc Dạ không tiếp lời, trầm ngâm như lạc vào một khoảng ký ức đã phủ bụi từ lâu. Đôi mắt hắn hơi khép, hàng mi rũ xuống, che đi thứ cảm xúc vừa lướt qua như gió thoảng, lạnh lùng, trầm tĩnh, nhưng sâu trong đó lại có gì đó rất cũ kỹ, rất nặng.
Lục Cần Túc khựng tay lại, dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Hắn nhìn người huynh trưởng của mình, trong lòng vừa kính phục vừa đau lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT