"Đây là phần cứu trợ sáng nay em vừa nhận, còn nóng hổi đấy. Hay là anh thử một miếng nhé?"
Thẩm Tông đưa một chiếc bánh ngô màu tối, xen chút ánh xanh mờ mờ ra trước mặt Cố Khải. Trên bánh còn bốc lên mùi chua lạ lẫm, khó mà diễn tả thành lời.
"Chắc anh chưa từng thấy đâu nhỉ? Em nói cho anh biết nhé, cái này làm từ sâu, rau dại và trấu, trộn lại rồi đem hấp lên. Loại sâu đó hiện tại vẫn chưa xuất hiện đâu, nên anh chưa từng thấy là đúng rồi."
Cô khẽ bật cười, nhưng giọng nói thì nhẹ bẫng, mang theo chút mỏi mệt.
"Đừng xem thường nó. Một cái bánh này chính là phần ăn của em nguyên cả ngày đấy. Để lấy được nó, em phải đi bộ hàng giờ liền, cuối cùng còn bị bọn sâu tập kích cắn chết nữa."
Nói tới đây, Thẩm Tông cười khổ một tiếng, trong giọng lộ rõ vẻ tự giễu.
"Biết trước kiểu gì cũng chết, vậy mà em còn cố chen đi chuyến đó làm gì chứ? Ở yên trong phòng, có đói chết đi nữa cũng còn hơn là bị sâu cắn."
Giọng cô bắt đầu run nhẹ.
"Anh không biết đâu loài sâu ấy có độc. Bị nó cắn xong, cơ thể sẽ sưng vù, da đổi sang màu đen rồi nứt ra. Xấu đến mức không thể tưởng tượng được. Và đau lắm. Thật sự rất đau."
Cô vừa dứt lời, như chợt nhớ lại quãng thời gian khủng khiếp ấy, liền ôm chặt lấy cánh tay mình theo phản xạ, cả người khẽ run lên.
Cuối cùng, Cố Khải không thể kìm nổi nước mắt.
Anh siết chặt lấy cô vào lòng, đau đến mức chỉ muốn ôm cô hòa tan vào chính thân thể mình, để che chắn, để bảo vệ.
Giờ thì anh tin rồi. Tin rằng cô đã trải qua những nỗi đau mà anh không sao tưởng tượng nổi. Chỉ nghe kể thôi, tim anh đã nhói đến nghẹt thở.
Anh hôn nhẹ lên mái tóc cô, hôn hai má cô không ngừng, như muốn dùng hơi ấm của mình làm dịu đi tất cả.
"Đừng sợ anh ở đây rồi. Không sao nữa đâu."
"Nhưng anh đã chết! Tất cả mọi người đều không còn! Chỉ còn lại một mình em, một mình em ở lại nơi đó. Em rất sợ. Em cũng không muốn sống nữa. Em không muốn một mình chống chọi ở nơi ấy.”
Câu nói của Cố Khải vừa dứt, Thẩm Tông lập tức sụp đổ, bật khóc nức nở.
Cô siết chặt lấy anh, dùng hết sức lực mà ôm, như thể chỉ cần buông ra, anh sẽ lại biến mất, như thể cô muốn giam cả hai người vào nhau, từ nay mãi mãi không rời xa nữa.
Thẩm Tông bắt đầu kể lại mọi chuyện xảy ra sau tận thế. Kể rằng sau khi cha mẹ qua đời không lâu, cô phát hiện ra một khoảng không gian kỳ lạ.
"Kỳ thật, không chỉ mình em có dị năng. Khi đó, rất nhiều người xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện dị năng. Có người điều khiển được nước, có người làm cây cối mọc nhanh hơn."
Cô cười khẽ, giọng mang theo sự bất lực: "So với bọn họ, không gian của em yếu hơn nhiều. Nó chỉ rộng khoảng hai mươi mét vuông, chỉ có thể dùng để chứa đồ, chứ không thể cho người bước vào. Thời kỳ ấy, thức ăn còn chẳng có mà ăn, nên em cũng không biết giữ không gian ấy để làm gì."
Dứt lời, Thẩm Tông cẩn thận đem tất cả những vật dụng cô vừa lấy ra, lần lượt xếp trở lại đúng chỗ cũ trong phòng, rồi tiếc nuối lắc đầu:
"Em để được đến chừng này là gần hết mức rồi, thêm chút nữa là không chứa nổi."
Cố Khải không nói gì trong một lúc lâu. Sau phút đầu bị sốc, anh dần dần bình tĩnh lại.
"Không sao cả. Nếu như em nói, tận thế là do biến đổi khí hậu chưa xảy ra, trật tự xã hội vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, vậy thì chúng ta vẫn còn cơ hội."
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghiêm túc:
"Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị. Tích trữ lương thực, vật tư, củng cố phòng ở. Không gian của em không đủ, thì ta cứ tích trong nhà. Chỉ cần đề phòng tốt, mọi thứ vẫn còn có thể xoay chuyển."
Vừa nghĩ về những gì cô vừa nói, Cố Khải vừa âm thầm suy tính bước tiếp theo nên làm gì.
Nếu đúng như Thẩm Tông nói, tận thế sẽ xảy ra đúng một tháng sau ngày hôm nay. Vậy thì, thời gian còn lại dành cho họ thực sự không nhiều.
"Không chỉ phải chuẩn bị lương thực, mà còn phải tính đến chuyện trồng trọt. Về sau, nguyên nhân khiến nhiều người chết nhất chính là nạn đói. Không ai biết tận thế bao giờ mới chấm dứt. Em đã từng sống ở nơi đó suốt sáu năm mà không nhìn thấy một tia sáng nào. Vì vậy nhất định phải trồng lương thực, nếu chỉ dựa vào tích trữ thì kiểu gì cũng sẽ không đủ."
"Em nói đúng lắm. Việc trồng trọt này, mình về bàn với cha mẹ, cha em vốn rất có kinh nghiệm trồng trọt, chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn hai đứa mình nhiều. Đunsg rồi, em nghĩ có nên nói chuyện này trước với cha anh không?"
"Phải nói chứ. Không chỉ phải nói với cha mẹ em, mà còn phải nói cả với cha anh nữa. Nếu không giải thích rõ, ông sẽ không chịu dọn về nhà cha mẹ em đâu. Căn hộ ông đang ở trong khu cũ đã bị sập ngay đợt động đất đầu tiên. Mãi đến sau này cũng không dọn dẹp được, căn nhà đó không thể tiếp tục ở được."
Cố Khải gật đầu. Anh sẽ bảo ông ký tên sớm, nếu phía bất động sản có người xử lý, chắc sắp tới có thể lấy được tiền về.
"Ừm, không cần lấy nhà nữa, chỉ cần lấy tiền. Về sau còn bao nhiêu thứ cần dùng đến tiền nữa."