"Chị thật sự muốn làm như thế sao?!" Cố Gia Thụ ngạc nhiên.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cậu cũng cảm thấy có thể hiểu được.
Nghe nói khu nhà của bác cả sắp bị phá bỏ, nếu có thể sửa lại sớm thì càng tốt, tránh phải chờ đợi phiền phức.
Biết được anh họ và chị dâu vẫn chưa ly hôn và muốn sống chung với bác cả, Cố Gia Thụ cảm thấy vui mừng không thôi. Từ nhỏ cậu đã rất thân thiết với nhà bác cả, dù nói là anh em họ, nhưng cậu vẫn luôn coi Cố khải như anh trai ruột.
Nhìn gia đình anh họ vẫn hạnh phúc, còn muốn đón bác cả về ở cùng, Cố Gia Thụ vui mừng hơn ai hết.
Sau một lúc suy nghĩ, cậu lập tức hứa hẹn: "Chị dâu, chị cứ yên tâm, chuyện này để em lo. Em sẽ giúp chị để ý. Bây giờ em sẽ lo chuyện vật liệu cho chị, chị cần gì thì cứ nhắn cho em, em sẽ giúp chị hết. Chị chỉ cần đợi tin từ em là được!"
__
Tiễn Cố Gia Thụ về, Thẩm Tông đóng cửa lại, quay người đối diện với ánh mắt đầy phức tạp của Cố Khải.
Cô biết, chồng mình có vô số câu hỏi đang chờ cô giải thích.
Mà cô, từ lúc quyết định quay về, vốn dĩ chưa từng có ý định giấu anh điều gì.
Thẩm Tông bước đến, chủ động nắm lấy tay anh, cùng ngồi xuống ghế sofa. Cô cố gắng nở một nụ cười, nói nhỏ:
“Cố Khải, để em cho anh xem một màn ảo thuật nhé.”
Nói rồi, cô đưa tay đặt lên tấm khăn phủ bàn trà phía trước.
Chỉ trong chớp mắt, ngay trước mặt hai người, chiếc bàn trà biến mất không còn dấu vết.
Cố Khải bàng hoàng đến mức cả người như chấn động mạnh.
Anh ngẩng đầu nhìn vợ, ánh mắt không dám tin.
Anh giơ tay ra, sờ vào khoảng không trước mặt, cảm giác trống rỗng khiến anh có cảm giác như mình đang mơ.
Nếu không phải vẫn còn đang ngồi trên ghế sofa, có lẽ anh đã cho rằng mình hoa mắt thật rồi.
Một món đồ nội thất lớn như vậy sao có thể đột ngột biến mất?
“Bàn trà đâu rồi?” Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói rõ ràng đã siết lại vì căng thẳng.
“Anh nhìn tiếp đi.”
Thẩm Tông đứng dậy, bước một vòng quanh phòng.
Chỗ cô lướt qua bàn ăn, chén bát, đồ gia dụng nhỏ, cả tủ tivi.
Tất cả đều biến mất. Không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Khi tay cô vừa đưa về phía trước, định làm biến mất cả chiếc sofa, Cố Khải bỗng bật dậy, nắm chặt lấy tay cô, giọng gấp gáp: “Thẩm Tông, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Em nói rõ cho anh biết đi!”
Cố Khải vốn là người điềm đạm, tính tình hiền lành, trước giờ nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng, từ tốn.
Nhưng lúc này, anh không kiềm được mà lớn tiếng. Tay siết lấy cổ tay cô cũng dần chặt hơn.
Rõ ràng là anh đang hoảng.
Thẩm Tông mặc cho anh nắm lấy, bỗng nhiên nước mắt cô rơi xuống, không kiềm được nữa: “Cố Khải, nếu em nói với anh rằng em đã từng chết rồi, sau đó bỗng dưng sống lại anh có tin không?”
“Đừng nói mấy lời linh tinh.” Cố Khải siết chặt bàn tay lạnh buốt của Thẩm Tông.
Chính tay anh cũng đang run lên, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh để an ủi cô: “Gần đây chắc em không nghỉ ngơi đủ, nên đầu óc mới rối loạn như vậy. Chết gì mà chết, đừng nghĩ bậy.”
“Để em cho anh xem thêm vài thứ nữa.”
Nhìn thấy Cố Khải rõ ràng đã rối trí, nhưng vẫn không chịu tin vào những gì tận mắt thấy, Thẩm Tông chỉ có thể thở dài một hơi thật sâu trong lòng.
Cô khẽ động niệm, một chiếc thẻ mỏng màu xám nhạt lập tức hiện lên trong tay.
Cô đưa nó cho Cố Khải.
“Anh xem cái này đi.”
Cố Khải nhận lấy. Đó là một tấm thẻ như thẻ căn cước, bên trên có ảnh của Thẩm Tông nhưng trong ảnh, cô tiều tụy và gầy guộc đến mức gần như không nhận ra.
Hai má trong ảnh gầy hóp đến nỗi, ngay cả Cố Khải người chồng đầu gối tay ấp bao năm cũng phải nhìn kỹ mới nhận ra đó là vợ mình.
Trên thẻ ghi đầy đủ thông tin cá nhân của Thẩm Tông: ngày tháng năm sinh, mã số định danh. Anh lướt qua một lượt, không có điểm nào sai cả.
Nhưng ánh mắt anh nhanh chóng dừng lại ở hàng chữ nhỏ in phía dưới cùng thẻ. Hiệu lực: từ ngày 06 tháng 5 năm 2076 đến ngày 06 tháng 5 năm 2096.
Cố Khải lập tức ngẩng đầu nhìn vợ, ánh mắt hoang mang chưa từng thấy. Sau đó anh lại cúi xuống nhìn dòng chữ kia lần nữa, tim như bị ai bóp chặt.
Bây giờ mới là tháng 6 năm 2072. Tấm thẻ căn cước này, vậy mà là của bốn năm sau!
Trái tim Cố Khải đập thình thịch, loạn nhịp.
Dù có muốn phủ nhận đến mấy, anh cũng không thể tự lừa mình rằng tất cả chỉ là ảo giác. Mọi chuyện trước mắt quá mức hoang đường, quá mức khó tin nhưng lại đang thật sự diễn ra.
Chẳng lẽ vợ nói thật, cô thật sự không thuộc về thế giới hiện tại này?