Trần Mặc đứng một bên nhìn đám người đời trước, ai nấy đều vì nịnh nọt Dương Chích mà tỏ thái độ thân thiện với người mà hắn đứng phía sau nâng đỡ, ai cũng lễ phép đến mức khiến người ta không bắt bẻ được. Người cầm ly nước chanh, người cụng ly, người chào hỏi, ai tới gần cũng gọi người ta một tiếng "ca", ngoan ngoãn lễ phép như mấy đứa nhỏ được dạy dỗ kỹ càng.
Dương Chích đứng kế bên, tay còn khoác lên vai một người khác, nghiêng đầu nói rất tự nhiên: “Cần thiết chứ, từ giờ trở đi ngươi chính là thân ca của ta rồi, yên tâm, sau này có chuyện gì nhất định sẽ tìm ngươi…”
Vẻ mặt Dương Chích hơi trầm xuống, chẳng hiểu sao tự nhiên thấy ngột ngạt khó chịu.
Nghĩ kỹ lại, nguyên nhân lại không nằm ở việc đệ đệ này mượn sức người bên cạnh hắn, mà là vì hắn nhận ra: đứa em này đối với chính hắn còn chẳng bằng thái độ với một người xa lạ tình cờ vớ được ngoài đường.
Trần Mặc không buồn đoán sắc mặt u ám của Dương Chích là vì chuyện gì.
Lúc Dương Khải Án nhịn không được lại gần tìm người, Trần Mặc mới lần đầu tiên trong đêm chính thức gặp mặt người nhà họ Chu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play