Chuyện Trần Mặc có bị nuôi thành phế hay không thì còn chưa rõ, nhưng chỉ một cái liếc mắt, người ta đã có thể thấy trong đáy mắt cậu là vực sâu hun hút. Nếu nhà họ Dương còn muốn giữ lấy bề ngoài yên ổn, có khi còn đổi được vài khoảnh khắc “gia đình hòa thuận” giả vờ giả vịt. Nhưng nếu không giữ nổi, đứa con họ tìm về này rõ ràng không phải hạng dễ bề đùa cợt—mà kết cục, e rằng chẳng ai đoán trước nổi.
Bên tai vang lên tiếng của Dương Thư Nhạc, giọng y như dè chừng, như lẩm bẩm, lại giống đang hỏi hắn:
“Sao lại là em? Tại sao cứ phải là em? Em không có cái gọi là cha mẹ ruột như vậy, cả đời này em sẽ không nhận bọn họ.”
Giọng Tịch Tư Yến bình thản, không một gợn sóng.
Nhưng lại giống như đang mỉa mai:
“Muốn hỏi vì sao ấy à? E là không chỉ có mình em muốn hỏi đâu.”
Đây là phản ứng lớn nhất mà hắn có thể dành cho chuyện này. Hai nhà Dương – Tịch đã hao hết tâm lực, lôi kéo đủ kiểu, thậm chí đưa cả người đến. Mà những điều dư thừa ấy, hắn chẳng buồn để tâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT