Tiệm net vốn nên náo nhiệt, giờ phút này lại yên tĩnh lạ thường.

Chỉ còn lại giọng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên, từng chữ từng lời, đủ để mọi người xung quanh nghe rõ mồn một.

Trong khung cảnh ấy, sắc mặt Lý Duệ lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Hắn bước lên hai bước, túm lấy cổ áo Trần Mặc, đẩy mạnh cậu về phía bàn máy tính gần đó, nghiến răng nghiến lợi:
“Đến nước này rồi mà còn dám ra vẻ, mày biết tụi tao tìm mày là vì chuyện gì không?”

“Biết chứ.” Trần Mặc nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điềm tĩnh:
“Vì mày thích Dương Thư Nhạc.”

Cậu nói nhẹ như không, nhưng lời vừa rơi xuống, ánh mắt đối phương liền sụp đổ như một tòa cao ốc trúng pháo.

Trần Mặc thuận tay gỡ cổ áo mình ra khỏi tay hắn, thong thả tiếp lời:
“Thích người ta mà không dám theo đuổi, đành trút giận lên đầu tao, hy vọng đổi được vài phần chú ý và thiện cảm. Lý Duệ… bạn học, loại người như mày mà cũng dám nói yêu thầm người khác, thật sự là đáng thương.”

“Mẹ mày, chán sống rồi à!”

Mọi người chỉ kịp thấy hai người đang đứng im lặng, chưa hiểu ra sao thì đã động thủ.

Lý Duệ thân hình cao lớn, nắm tay như sắp nện thẳng vào người Trần Mặc. Nhưng thiếu niên tưởng như gầy yếu kia lại nhanh tay túm lấy bàn phím trên bàn, vung tay một cái, “rầm” một tiếng nện thẳng xuống đầu hắn.

Âm thanh vang vọng, động tác gọn gàng không chút chần chừ.

Đám bạn của Lý Duệ còn chưa kịp vây lại, Trần Mặc đã thuận thế bóp chặt lấy cổ hắn, phớt lờ máu đen đỏ đang rỉ ra từ tóc đối phương, nghiêng đầu kề sát, giọng nói khẽ khàng mà lạnh lẽo như dao cạo:

“Mày cũng biết mấy chữ ‘đồng tính luyến ái’ đủ khiến mày không dám ngẩng đầu ở trường đúng không? Vậy có cần tao nói với mấy thằng anh em đi theo mày là… cha mày thật ra cũng chỉ là một tên phượng hoàng nam lừa cưới, bên ngoài bao nuôi tiểu tam, không một tá thì cũng ba năm đứa? Mày ghét đồng tính luyến ái, chẳng qua là không dám thừa nhận chính mày cũng thích đàn ông. Một con rùa rút đầu thôi, phải không?”

Mặt Lý Duệ đỏ rực vì nghẹt thở.

Tên bá chủ của Nhất Trung nhất thời như con gà tây bị bóp cổ, ngay cả giọng cũng run rẩy:

“…Mày làm sao biết được?”

“Dương gia gia nghiệp lớn như vậy, nhà mày vài cái chuyện bát quái thế này thì có là gì.”

“Vậy mày muốn gì?”

Tình thế xoay chuyển quá nhanh. Trần Mặc chẳng buồn dây dưa, buông tay ra, quét mắt nhìn một vòng, giọng điềm nhiên:

“Dắt bầy chó của mày, cút.”

Chiếm được lợi thế từ việc biết trước, lại đạp trên đầu kẻ từng làm khổ mình, Trần Mặc chẳng cảm thấy chút thành tựu nào.

Cậu cúi xuống nhặt balô trên đất, phớt lờ đám người Lý Duệ còn đang đờ đẫn, rồi đi thẳng về phía quầy thu ngân.

Cậu không rời đi, chỉ giơ tay gõ gõ mặt bàn trước quầy:
“Mở máy, ba tiếng.”

“Vâng… vâng…” – cô bé ngồi quầy gật đầu, lặng lẽ đánh giá người trước mặt.

Trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Lời đồn đúng là không thể tin.

Nam sinh này tuy gầy nhưng không hề thấp. Chiếc áo khoác lam trắng nhàu nát dính bụi của đồng phục vẫn khoác hờ trên vai, chẳng hề khiến người ta thấy luộm thuộm. Ngũ quan cậu sắc nét, mỗi cử chỉ đều lộ ra vẻ bình thản, ung dung, như thể áp hết mọi hỗn loạn xuống đáy, chỉ để lộ chút tái nhợt khiến người khác vô thức quan tâm.

Nhân lúc quầy vắng, cậu tiện tay rút một gói Ngọc Khê bình thường và cái bật lửa từ giá hàng bên cạnh.

Đặt lên mặt kính, hỏi:
“Tổng cộng bao nhiêu?”

“Dạ… 48 đồng rưỡi.”

Cậu sờ soạng khắp người, cuối cùng móc ra từ túi quần một ví da màu đen. Mở ra, bên trong là một xấp tiền đỏ dày cộm. Cậu chẳng thèm nhìn kỹ, tuỳ tiện rút một tờ đưa qua:
“Không cần thối.”

Cô bé nhìn động tác tự nhiên của cậu, mặt hơi đỏ, nhận tiền rồi lưỡng lự:
“Không… không nên đâu.”

Trần Mặc ngước mắt, chỉ đành hỏi lại:
“Vậy ở đây có gì ăn?”

“À, có mì gói.” – cô lập tức đáp – “Vị ớt, cay rát, hay là dưa chua nấm hương?”

“Không còn món nào khác?”

“À… không có.”

Đúng lúc này, đám người Lý Duệ từ trong đi ra.

Khi lướt qua quầy, Lý Duệ cố tình đụng vai Trần Mặc, ngón tay chỉ vào cậu, nghiến răng:
“Trần Mặc. Tao nhớ kỹ mày. Cứ chờ đấy.”

Cửa kính bị đẩy ra rồi đóng lại, bọn họ nhanh chóng khuất bóng.

Cô bé lo lắng nhìn theo, quay sang Trần Mặc:
“Hay là… cậu báo cho giáo viên đi? Đám người đó kiêu ngạo quen rồi, sợ là còn chưa chịu bỏ qua.”

Trần Mặc cầm lấy điếu thuốc và bật lửa, khẽ cười:
“Không sao đâu.”

Cô bé không nói gì thêm, chỉ hỏi nhỏ:
“Vậy… mì gói còn muốn không?”

“Không cần.” – Cậu quay người đi về phía dãy máy phía sau, để lại một câu:
“Dạo này đang dưỡng sinh, không ăn đồ ăn nhanh.”

Cô bé nhìn theo bóng lưng cậu đang vừa đi vừa xé hộp thuốc, thấy cậu tiện tay nhét vỏ bao vào túi quần, động tác châm thuốc cực kỳ thuần thục, không khỏi hoài nghi:

…Cái người này thật sự… là đang… dưỡng sinh?


Chương 2

Trần Mặc cởi áo khoác, ném cả người mình xuống chiếc ghế rộng trong góc, lặng lẽ châm thuốc.

Khói thuốc xộc qua cổ họng, làm bừng tỉnh những dòng suy nghĩ lặng câm trong đầu. Cậu đắm chìm rất lâu, mới chậm rãi tiếp nhận được cái thực tại: mình đã quay lại thời cấp ba.

Bên tai là đủ loại tiếng ồn ào của nam sinh tuổi mười bảy, mùi mồ hôi mùa hè, khói thuốc rẻ tiền, mì gói trộn với đủ thứ đồ ăn vặt, tất cả hòa vào nhau, khiến không gian chật hẹp này ngập trong cảm giác bị đè nén khó tả.

Điện thoại vang lên một tin nhắn.

Người trong danh bạ được lưu là “Đại ca” hỏi:
– Ở đâu?

Trần Mặc không trả lời.

Hai phút sau.

– Lý thúc tài xế nói tan học không thấy mày. Không phải lại đang giận vì ba mẹ hủy đơn kiện đấy chứ? Mày muốn đuổi Thư Nhạc ra khỏi Dương gia à? Đừng mơ, chuyện đó không thể xảy ra. Khuyên mày đừng tự chuốc lấy phiền phức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play