Hồi trước, chính Tịch Tư Yến là người yêu cầu mọi người không được bàn tán linh tinh. Với bạn bè thì hắn có thể lớn tiếng lý luận, còn với người ngoài lại nghiêm khắc giữ kín như bưng.
“Cậu còn cười nổi à?” – Giang Tự khẽ nói, giọng nhỏ như gió lướt qua vai áo. – “Nếu cậu thật sự buồn, thì cũng không cần phải gắng gượng cười như vậy đâu.”
Trần Mặc liếc mắt nhìn qua, thản nhiên đáp: “Sao? Chẳng lẽ chỉ có cậu ấy được phép bỏ tôi, còn tôi thì không được bỏ cậu ấy à?”
“Cậu…” – Mấy người xung quanh đều lặng người – “Cậu bỏ… lão Tịch á?”
Trần Mặc khẽ thở dài: “Mấy cậu nắm chặt cái chuyện này làm gì? Không phải thế đâu. Không ai bỏ ai cả. Chỉ là, tụi tôi chia tay trong hòa bình thôi.”
“Sao vậy?” – Lần này là Tề Lâm lên tiếng. Cậu ấy có lẽ đã trải qua điều gì đó trong kỳ nghỉ hè, vẻ ngoài thì vẫn y như trước, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ hơn hẳn. Cậu chau mày hỏi Trần Mặc: “Thật sự không thể phân rõ sao? Chỉ cần hai người thật lòng thích nhau, thì mọi thứ còn lại đâu đáng để làm lý do?”
Bạch Trình ngồi bên cạnh rùng mình một cái, nhăn nhó chép miệng rồi phun ra: “Tề Lâm, cậu bị gì vậy? Bỗng dưng thốt ra mấy câu kiểu tuyên ngôn tình yêu sến súa, não bị gì rồi hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT