Dương Tông Hiện – cái tên ấy trong giới thương trường không khác gì một truyền kỳ. Tuổi gần tám mươi, vậy mà tinh thần vẫn quắc thước, ánh mắt sáng như soi thấu lòng người.

Hắn không nghi ngờ gì là người được Dương gia toàn tâm toàn ý tin cậy.

Đời trước, Trần Mặc luôn cảm thấy lão nhân này quá đỗi nghiêm khắc, không gần gũi, cho đến khi ông lâm bệnh nặng ba năm sau, rồi ra đi một cách lặng lẽ, cậu mới bàng hoàng nhận ra – thì ra đây là người duy nhất trong Dương gia từng âm thầm đứng về phía cậu.

Ông ta bao dung cho những hành vi được kẻ khác coi là ngỗ nghịch, hiếu thắng.

Ông ta hiểu cậu có lý do để trả thù, và vẫn luôn rộng lượng trước mỗi đòn phản kích mà cậu giáng lên người nhà họ Dương.

Ông là người đầu tiên từng nói với Trần Mặc: “Ngươi không làm sai điều gì.”

Trần Mặc đứng dậy khỏi ghế nằm.

Ánh nắng xuyên qua mái hiên chiếu thành từng vệt mờ trên phiến đá dưới chân. Cậu đối diện ánh mắt của lão nhân, không hề né tránh. Vài giây sau, cậu khẽ gọi:

“Gia gia.”

“Ừm.” – Lão nhân giờ mới động đậy.

Ông bước tới, ngồi xuống bộ ghế mây bên chiếc bàn tròn nhỏ.

Đôi mắt đục ngầu vì năm tháng nhưng vẫn không mất đi nét sắc bén. Ông liếc sang đám người hầu đứng gần đó, cất giọng chậm rãi:

“Ngươi thấy thế nào?”

“Hử?” Trần Mặc hơi ngẩn ra. “Thấy cái gì?”

“Sa thải thế nào?” – Giọng lão nhân vẫn bình thản, nhưng không ai dám xem nhẹ.

Lập tức, không khí xung quanh căng như dây đàn. Một người hầu trẻ tuổi đã rơm rớm nước mắt, trông như chỉ chực òa khóc.

Trần Mặc lúc này mới hiểu ý ông, cậu mỉm cười, “Có cần phải làm lớn như vậy không, gia gia? Chẳng qua chỉ là vài câu nói nhảm, tật nhiều chuyện vốn là bản năng của con người mà.”

“Bọn họ ba người này sắc mặt nhìn qua là biết có vấn đề.” – Dương Tông Hiện quét mắt một vòng, giọng không nặng không nhẹ nhưng đầy lực uy hiếp – “Ngày thường thì loe loét, trong cái nhà này lại toàn lén lút đặt điều sau lưng chủ. Nếu là ở chủ trạch, bọn họ đã bị đuổi từ lâu.”

Tiếc là nơi đây không phải chủ trạch – Trần Mặc thầm nghĩ.

Vừa rồi những người to tiếng nhất đều là người chăm sóc Dương Thư Nhạc, hằng ngày dỗ dành cậu ta, gọi “thiếu gia” nghe ngọt đến rợn người. Đám này không dễ đụng vào.

Dương Tông Hiện thấy Trần Mặc trầm mặc thì gõ gõ cây gậy trúc.

“Ngươi cũng là người nhà này. Có quyền quyết định đi hay ở của bọn họ.” – Giọng ông nghiêm nhưng không lạnh, như thể đang dạy một điều quan trọng – “Hôm nay ta để ngươi làm chủ, ba mẹ ngươi sẽ không có lời nào để nói.”

Trần Mặc đứng trước mặt ông, hơi cúi đầu:

“Cảm ơn ngài.”

“Nhưng không cần thiết phải vậy.”

“Chẳng lẽ ngươi không giận sao?” – Lão nhân nhíu mày.

Trần Mặc bật cười, “Giận nhiều hại gan.”

Buổi chiều, Trần Mặc đi dạo cùng lão nhân quanh biệt thự. Dương Tông Hiện có bệnh tim, không chịu nổi xúc động mạnh. Trần Mặc vì thế cố ý tìm vài chuyện lặt vặt để nói, giữ cho không khí nhẹ nhàng.

Cả ngày hôm đó, từ khuôn viên đến phòng bếp, từ hành lang đến ban công, tiếng cười sảng khoái của lão nhân vang lên khắp nơi.

Người trong biệt thự đều sững sờ.

Bởi ai cũng biết, Dương Tông Hiện có đến bốn người con, cháu chắt càng không ít, nhưng ông chưa từng hiền hậu với ai. Dù giao công ty cho Dương Khải Án, lần nào gặp cũng mặt nặng mày nhẹ. Bọn trẻ đời sau càng không ai được ông ưu ái.

Khi Trần Mặc còn chưa được đón về, nhiều người nghĩ Dương Thư Nhạc sẽ là người được yêu quý nhất – cuối cùng vẫn là uổng công.

Dương Thư Nhạc ở trên lầu nghe người hầu nói lão gia tử đến, cuối cùng cũng chịu xuống chào hỏi.

Lúc ấy, Trần Mặc đang trò chuyện với lão gia về chuyện trồng lúa ở quê, nói rằng đi chân trần xuống ruộng chỉ cần chưa đầy nửa giờ là thể nào cũng bị đỉa bò lên chân. Lão nhân bật cười, kể rằng khi ông còn trẻ đi lao động, từng thấy con đỉa to bằng ngón út.

Dương Thư Nhạc lên tiếng chào, được lão nhân lạnh nhạt đáp một tiếng, rồi cúi đầu đứng yên sang một bên.

Ông không thích cậu ta – điều đó chính Dương Thư Nhạc cũng biết. Trước kia nghe cha mẹ dặn dò, cậu ta còn từng cố gắng lấy lòng, giờ thì buông bỏ hoàn toàn.

Cậu ta lặng lẽ nhìn Trần Mặc.

Thấy cậu từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc sang mình một cái, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác khinh thường.

Lấy lòng một lão già thì sao chứ?

Ông ta già rồi, còn có thể ngồi vững chiếc ghế này được mấy năm?

Tối đến, mọi người lần lượt quay về.

Dương Khải Án cùng lão gia tử vào thư phòng bàn việc, Dương Chích lo tiếp khách, Chu Yểu Quỳnh thì xuống bếp chuẩn bị cơm nước.

Trần Mặc cảm nhận rất rõ – cả nhà đều đang dè chừng.

Dương Tông Hiện như ngọn núi lớn trấn giữ cả Dương gia. Khi ông còn ở đây, con cháu đều phải kính sợ. Nhất là Dương Khải Án – vì muốn giữ cho công ty yên ổn, từng làm ra không ít chuyện che giấu sai trái. Những chuyện đó nếu bị khui ra, chẳng khác gì châm ngòi nổ. Chỉ có lão gia tử mới đủ sức đứng giữa điều hòa.

Nhưng không ai ngờ, đêm ấy ông lại nổi giận long trời lở đất.

Tiếng gậy trúc gõ bộp bộp, chấn động khắp thư phòng. Ông giận đến nghiến răng:

“Ngươi nói xem ngươi đã làm ra chuyện gì? Ôm nhầm con? Người đàn bà đó đánh cắp con ruột của ngươi! Đó là huyết mạch của ngươi! Trong mắt ngươi chỉ có tiền, có lợi! Vợ ngươi hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ theo sao?”

“Ta đã nói rồi, bà ta cưng chiều con cái đến mất hết lý trí! Đứa bé do chính tay nuôi lớn thì không nỡ buông tay, còn với Trần Mặc thì sao? Các ngươi – cả hai người – đã làm những gì với thằng bé ấy hả?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play