Không gian như dừng lại, chỉ có âm thanh của những bước chân xa dần hòa với tiếng máy móc trong bệnh viện, không gian vốn dĩ đã lạnh lẽo lại càng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Mùi thuốc sát trùng như cứ thế lan tỏa trong không khí, khiến cho mỗi hơi thở đều trở nên khó chịu, trầm trọng.
Sương Ánh Nguyệt cảm thấy ánh mắt của Cố Nghiên như đang thăm dò, như muốn hiểu hết từng suy nghĩ, từng cảm xúc của cô. Không biết từ lúc nào, anh đã đứng đó, không nói gì nhưng cũng không rời đi, giống như một sự hiện diện mạnh mẽ và bất khả xâm phạm. Cô biết, anh chưa bao giờ dễ dàng lùi bước, nhất là khi có sự quan tâm nào đó.
Cô cúi đầu, tránh ánh nhìn đó, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh trong chính bản thân mình. Nhưng không thể phủ nhận, sự hiện diện của anh cứ khiến cô cảm thấy lúng túng, giống như có một khối nặng đè lên lồng ngực.
Cuối cùng, cô không thể chịu đựng được sự im lặng nữa, nhẹ nhàng nói, giọng thoáng chút mệt mỏi: "Anh rất rảnh sao?"
Ý của cô là, anh rảnh đến mức tìm Chu Minh Viễn, thúc ép anh ta tới đây, còn bá đạo bắt ép cô khám bệnh trong khi đã là giờ tan tầm.
Cố Nghiên không né tránh, trực tiếp gật đầu, "Tôi thất nghiệp."
Sương Ánh Nguyệt, "….."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play