Cố Nghiên đi được một lúc, Sương Ánh Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn tịnh tâm. Cô tựa người ở cửa, từ từ suy nghĩ lại những chuyện xảy ra vừa rồi. Tưởng chừng như chỉ là mơ, nhưng nó lại xảy ra ngay trước mắt cô, nhanh như cơn mưa rào mùa hạ, Sương Ánh Nguyệt chưa kịp hưởng thụ, chưa kịp cảm nhận đã biến mất.
Cô đưa ánh mắt phủ một tầng nước nhìn xung quanh căn phòng nhỏ, khi nãy còn ấm áp, còn có hơi thở nam tính bao quanh, căn phòng trở nên vừa an toàn vừa ấm cúng. Anh đi rồi, mang theo cả sự bao bọc đi theo.
Sương Ánh Nguyệt siết chặt bàn tay, lòng bàn tay lạnh ngắt, chẳng còn chút hơi ấm nào. Cô cắn môi, cảm giác hụt hẫng lan tràn khắp cơ thể, giống như có ai đó đột nhiên rút sạch không khí trong căn phòng nhỏ này, để lại cô loay hoay giữa một khoảng trống vô hình.
Cô rảo bước chậm rãi đến ghế sofa, ngồi xuống, ôm lấy một chiếc gối ôm mềm mại, gục đầu lên đó. Mùi hương trên áo anh vẫn còn lưu lại mơ hồ, nhè nhẹ, như một sợi dây vô hình quấn lấy trái tim cô, khiến cô không thể nào bình tĩnh nổi.
Lại nhìn đến túi thuốc đặt ngổn ngang trên bàn, đây là lọ thuốc mỡ thứ hai anh mua, lọ lần trước vẫn chưa dùng hết.
Sương Ánh Nguyệt đứng dậy, đem lọ thuốc mỡ cùng băng cá nhân đặt vào cùng chỗ lọ thuốc mỡ lần trước, ngắm nhìn một lúc. Góc bàn nhỏ, hai lọ thuốc mỡ giống hệt nhau nằm cạnh nhau, bên cạnh còn có một hộp băng cá nhân xếp gọn gàng. Sương Ánh Nguyệt cúi người xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài của lọ thuốc, như đang đối xử với một món đồ quý giá.
Cô biết, lọ thuốc đầu tiên là lần trước anh mua cho cô, vì một vết thương nhỏ trên tay cô lúc đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT