Một giấc tỉnh dậy, dường như đã qua mấy đời.
Neil mở đôi mắt dính chặt vào nhau, ngáp dài rồi dụi mắt ngồi dậy trên giường.
Cậu theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lười biếng sảng khoái, theo tầm mắt bắt gặp vầng trăng tròn màu máu bên ngoài, bầu trời đêm đen kịt, cùng với một góc lâu đài thì dừng lại.
...... Chết tiệt.
Trăng máu?
Lâu đài?
Biểu tình Neil dần dần ngơ ngác: A...... Nói ra thì tôi trọng sinh rồi, còn ở trong lâu đài của huyết tộc, ngày hôm qua còn nằm trên bàn sách của tên huyết tộc đẹp trai chết tiệt kia cởi sạch tới...... Ân?
Cởi sạch!?
Chết tiệt!!!
Hoàn toàn tỉnh táo, Neil vội vàng sờ soạng khắp thân trên không mảnh vải che thân, trợn tròn mắt nhìn quét chung quanh căn phòng hoàn toàn không giống phòng mình, đôi tay khẽ run rẩy.
Ngày hôm qua cậu và A Lí Tư lẽ nào đã ——
Bàn tay to lớn che mặt ẩn ẩn vặn vẹo, khóe miệng căng chặt, cằm bạnh ra.
Cậu khó có thể chấp nhận một loại cảm xúc áp lực nào đó, như thể đang nâng một vật nặng vậy, đôi tay chậm rãi vén chăn đang đắp ở eo mình lên, theo khe hở đen kịt không ánh sáng, lấy hết can đảm hé mắt nhìn qua.
Nhưng khi Neil nhìn thấy trên người mình không hề có dấu vết gì, thậm chí cả vệt mực đỏ trên bụng cũng biến mất, cậu mặt vô biểu tình trừng mắt cá chết buông chăn xuống............
"Ai!"
"Ông công tước này bất lực à?"
Làm lão tử còn kích động không thôi mong đợi một chút chứ.
Hắn sao cái gì cũng không làm vậy?
Neil sờ sờ mặt mình, thất vọng thở dài.
Nói thật thân thể hiện tại của cậu từ nhỏ sống trong nhung lụa lại còn là dòng dõi quý tộc, lớn lên thật sự không tệ. Không chỉ không tệ, hơn nữa tuyệt đối là kiểu mặc áo bào trắng cầm quyền trượng, có thể làm bìa mặt cho mấy game online phương Tây tóc vàng mắt xanh Thánh tử thuần khiết ấy.
Có thể công có thụ, mặn ngọt đều được.
Tuy nói sau khi bị bệnh gầy ốm tái nhợt đi không ít, vẫn kém xa vị đại công tước tóc đen mắt đỏ thần bí âm u kia.
Nhưng cũng không đến mức cởi hết rồi mà còn không xảy ra chuyện gì chứ, huyết tộc đều cấm dục như vậy sao?
Hay là nói huyết tộc người lạnh như băng, nên chỗ đó cũng không cương lên được?
Vậy phải làm sao bây giờ, cậu muốn thật sự "quả nhân có tật", làm sao dụ dỗ hắn sơ sẩy đây.
Neil lại "xí" một tiếng, cúi đầu nhéo cằm mình, lo lắng nhỏ giọng lẩm bẩm: "A lí Tư không phải là không được chứ..."
"Nga?"
Giọng nói lười biếng đột nhiên cọ xát bên tai phải Neil, ngoài vẻ lạnh nhạt còn có ý cười khó phát hiện, "Cái gì không được?"
Đang suy nghĩ, Neil thuận miệng nói: "Đương nhiên là sợ cái kia của anh ta không được a ha ha ha."
"Phải không, ha hả, xem ra cách ngươi quan tâm ta khá đặc biệt đấy."
Neil: "Đó là đương ————" từ từ!
Trong phòng, chẳng phải chỉ có một mình cậu sao?!
Neil: "..."
Neil: (ΩДΩ)
Chết tiệt!!!!
Trong khoảnh khắc ấy, cái gì gọi là lông tơ dựng đứng khắp đất, Neil cuối cùng đã hiểu.
Cậu cứng đờ mà rắc rắc xoay cổ, không ngoài dự đoán thấy Francis không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên đầu giường.
Đối phương vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần âu bò bó sát người và giày da, mái tóc đen cuộn sóng rủ xuống vai.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng cách xa ngàn dặm kia, một đôi mắt đỏ tươi như đồng, đem hết thảy hành động của con người này từ khi tỉnh giấc đều thu vào đáy mắt.
"..."
Neil nuốt một ngụm nước bọt, cơ mặt sắp chết cứng ngắc kéo ra một nụ cười gượng gạo: "Ha, ha ha ha, khéo quá A Lí Tư, anh xuất hiện sau lưng tôi từ lúc nào vậy, anh, anh đi đường sao không có tiếng động gì hết vậy ha ha ha..."
Không chỉ không tiếng động, mà còn như ma hiện hình!
Hắn sẽ không nghe thấy hết những lời vừa rồi của mình chứ?
Không, sẽ không —— a a a a lão tử không còn mặt mũi sống sót!!!
Neil vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết.
Francis rất có hứng thú nhìn khuôn mặt ửng hồng của con mồi trước mặt, phá tan sự may mắn của cậu: "Từ khi ngươi tỉnh lại, ta đã ở đây rồi."
"..." Neil che mặt, "Tôi nói tôi vừa rồi đang nói mơ, ngài tin không?"
Francis cong môi cười như không cười, nói: "A ~"
Chỉ một chữ này thôi, đã tràn đầy vẻ trào phúng.
Neil: "..."
Hảo tôi hiểu rồi không cần phải nói.
Anh anh anh.
Bàn tán sau lưng nhân vật chính rồi bị bắt quả tang - mình ăn không nổi cái này rồi.
"Tôi sai rồi, tôi không dám nữa."
Tên "pháo hôi" thành khẩn nhận lỗi, quấn chặt chiếc chăn mỏng manh hèn mọn quỳ cầu tha thứ, mà đại lão huyết tộc lạnh lùng liếc nhìn, vẫn chưa nói nhiều, chỉ đưa cho cậu một tờ giấy.
"Nhìn kỹ."
"Vâng vâng."
Neil vội vàng hai tay nhận lấy, cụp mắt rũ mi nhìn kỹ.
Mùi hương nồng đậm xộc vào mũi.
Giấy thời Trung cổ châu Âu còn rất dày, mùi mực cũng nồng, để che lấp mùi này, quý tộc và những gia đình khá giả thường dùng giấy xông hương, chữ viết tay, phần lớn đều là kiểu chữ hoa lệ phóng khoáng, để phụ trợ cho từ ngữ trau chuốt mỹ diệu phức tạp.
Thông thường một câu, phải trải qua vô số lựa chọn từ ngữ, tưởng tượng, uyển chuyển, cân nhắc, cuối cùng mới có thể viết ra một đoạn dài.
Sau khi Neil tổng kết lại thì —— chữ này thật đẹp mắt, nhưng rốt cuộc muốn nói gì?
Loại phàm phu tục tử như cậu, cả đời có lẽ cũng không thể đoán ra được câu nào trong thư là thực sự hữu dụng.
Rốt cuộc cậu không hoàn toàn kế thừa toàn bộ ký ức của nguyên chủ, có thể đọc viết được truyền thuyết châu Âu thế kỷ đã khiến cậu rất mãn nguyện rồi, đặc biệt là thế giới hiện tại này, hoàn toàn không có nửa điểm liên quan đến những cuốn sử sách cậu xem ở kiếp trước.
Cho nên Neil đã xác định: Đây là một thế giới khác, một châu Âu cổ đại khác.
"Đây là... khế ước?"
Neil nhìn mắt, phát hiện tờ giấy này nói cũng không có bất cứ lời nào cậu không hiểu lắm mới yên tâm, từng chữ từng chữ đọc:
"Nhân loại Neil. Neil dấn thân vào bóng tối, phụng dưỡng bên công tước huyết tộc, dâng hiến máu thịt và linh hồn để đổi lấy sự trường sinh.
Trước khi đạt được linh hồn thuần khiết, Neil. Neil không có quyền hưởng bất tử; chủ nhân - công tước A Lí Tư. Francis. Hãy còn khắc lan có quyền hướng dẫn sự trưởng thành này.
Trước khi hoàn thành khế ước, công tước có nghĩa vụ bảo vệ Neil. Neil; Neil. Neil không được phản bội lời thề.
Khi khế ước hoàn thành, Neil. Neil sẽ được bất tử; nhưng cả đời phải dâng hiến máu thịt và linh hồn cho công tước A Lí Tư. Francis. Hãy còn khắc lan mà không oán hận...
Khi trăng tròn hóa trăng khuyết, thuần trắng biến thành đỏ thẫm, xa hoa sa đọa thành mê hoặc... Kẻ ký tên sẽ rời bỏ ánh sáng bước vào bóng tối. Khế ước khắc vào linh hồn, vĩnh viễn không thể vi phạm... Đây là lời thề ước?"
Đọc xong Neil: "!!!"
"Cái ——"
Cậu đột nhiên nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế bên mép giường.
Mà Francis khép hờ đôi mắt, hàng mi dày rậm che bóng lên đôi mắt đỏ thẫm hẹp dài, hắn lạnh nhạt chăm chú nhìn Neil đang kinh hãi nói: "Cha mẹ ngươi đưa ngươi đến chỗ ta, là vì muốn ngươi sống sót, ta biết ngươi cũng muốn sống như vậy, nhưng thế giới không có bữa trưa miễn phí, huống chi là vĩnh sinh."
"..."
"Khế ước trong tay cha mẹ ngươi còn xa mới đủ chi trả cái giá lớn như vậy, mà ta chưa bao giờ làm chuyện mua bán lỗ vốn."
Francis bắt chéo chân dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, cao ngạo và vô tình.
"Muốn, thì trả giá thứ khiến ta động lòng."
"Bất quá trừ linh hồn ngươi ra, những thứ khác của ngươi trong mắt ta không đáng một xu."
"..."
Neil hơi há miệng, lại á khẩu không trả lời được, căn bản không thể phản bác.
Bản khế ước này nhìn như công bằng, nhưng dù cậu có được vĩnh sinh thì vẫn phải vĩnh viễn sống dưới mí mắt Francis, chẳng phải tương đương với việc cậu trở thành kho máu vô tận cho đối phương sao?
Tính toán như vậy, cậu quả thật vĩnh sinh, nhưng lại không tự do, còn Francis thì không hề tổn thất gì, thậm chí còn lời quá nhiều.
"Cái thời gian này nhất định phải là vĩnh viễn sao?" Neil năn nỉ thương lượng, "Đây chẳng phải là thật sự ở tù chung thân."
Francis lần nữa cười lạnh, "Linh hồn ngươi chỉ có giá trị đó."
Neil vẻ mặt không tin: "Thật sao?"
Hôm qua anh nhìn tôi, biểu tình đâu phải như vậy.
Cái dáng vẻ kia, cậu suýt chút nữa đã cho rằng A Lí Tư yêu cậu.
"Ha hả, ngươi có thể do dự, cũng có thể từ chối ký. Nếu ngươi dám lấy mạng mình ra đánh cược..."
Đôi mắt đỏ tươi sắc bén đến cực điểm, bị hắn nhìn chằm chằm, Neil như ngửi thấy mùi máu tươi, không dám đối diện.
Neil cũng thật sự không dám đánh cuộc này.
Thấy con người trước mặt do dự, trong mắt Francis hiện lên một tia hài lòng, như con sói xua đuổi con mồi vào bẫy, bình tĩnh dư thừa thu lưới.
"Ngươi dùng máu của ta, lực lượng đã sắp biến mất, còn vài ngày nữa thôi, ngươi sẽ biến thành thây khô."
Bàn tay đeo găng đen vẽ một vòng trong không trung, hắc hỏa bùng cháy, một bình thủy tinh đựng huyết châu xuất hiện trong tay hắn, một viên huyết châu nhỏ bé trong nháy mắt cướp đi tâm thần Neil.
Neil: "Huyết?"
Francis: "Đúng vậy, chỉ cần ngươi ký vào khế ước, nó sẽ là của ngươi, sau này ta cứ cách một khoảng thời gian sẽ cho ngươi."
Neil: "..." Vậy vừa uy hiếp xong, liền đổi sang dụ dỗ đúng không.
Francis cong môi, dưới làn da trắng lạnh, mái tóc đen và đôi mắt đỏ càng thêm tuấn mỹ hoặc nhân, cực kỳ giống một ác ma quyến rũ loài người, khẽ thì thầm bên tai. Hắn nói:
"Đến đây đi, lựa chọn đi. Loài người."
Là sinh,
Hay là tử!
Là quang minh,
Hay là sa đọa!
...
【Tác giả có lời muốn nói:
【Tiểu kịch trường】
Francis: Trừ máu của ngươi ra, những thứ khác của ngươi đối với ta mà nói không đáng một xu.
Neil mặt đen: Phiền anh rút lại lời đi rồi hãy nói câu này, cảm ơn.
Francis (mỉm cười): Không đời nào.
Neil: ... Đm!
】