"Cởi đồ ra, nằm lên bàn."
Người đàn ông buông cậu ra, xoay người chống gậy đi đến bàn làm việc, đặt gậy bên cạnh rồi bắt đầu cởi áo khoác.
Khuôn mặt hắn không chút biểu cảm, động tác nhanh nhẹn.
Từng chiếc khuy áo bằng hắc diệu thạch được tháo ra dưới đầu ngón tay hắn, rất nhanh chiếc áo khoác đen bó sát người được Francis cởi ra đặt lên mặt bàn, để lộ ra chiếc áo sơ mi trắng tinh với cổ tay áo ren cùng cổ cao, phía dưới là quần âu và giày da bóng loáng - vừa mang vẻ quý tộc thanh lịch, vừa toát lên khí chất nam tính kiêu hãnh.
Neil từ đôi chân dài miên man nhìn lên, mãi cho đến khi nhìn thấy Francis chăm chú nhìn mình, rồi dần nhíu mày.
"Ngươi muốn ta nhắc lại lần nữa sao?"
Vị công tước tuấn mỹ lộ vẻ không vui, giọng lạnh như băng thúc giục.
Neil tay chân cứng đờ bước đến chiếc bàn gỗ đỏ trước mặt, nhìn mặt bàn sáng bóng như gương, phản chiếu khuôn mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ của cậu.
Trong lòng cậu dậy sóng!
Đầu óc cậu toàn là: Kinh ngạc! Tôi tưởng nằm bàn ăn, đại lão lại bảo tôi nằm bàn sách.
Tôi tưởng bị hút máu, hắn lại muốn... ngủ với tôi?!
Đại công tước huyết tộc đơn độc gặp mặt chàng thanh niên đáng thương, mở miệng đã bảo ngươi cởi đồ nằm lên bàn sách! Đây rốt cuộc là đạo đức suy đồi, hay là bản tính quỷ dị? Kẻ yếu đuối tội nghiệp rốt cuộc sẽ đi về đâu? Muốn biết chi tiết, mời đón xem chuyên mục "XX Cách Nói" của Đại Hình Xã Hội——
Khụ, ngại quá, lạc đề rồi.
"Cái đó... thật sự phải cởi à..."
Cởi rồi có được mặc lại không?
Dù sao nếu ngủ thật, cũng không phải mình mệt!
Vừa sợ hãi, lại có chút mong đợi mà mọi đàn ông đều hiểu (?) Neil mặt đỏ hồng nhìn vị đại lão huyết tộc có nhan sắc có khí chất có vóc dáng kia.
Đại lão muốn ngủ mình?
Trời ạ, trên đời này lại có chuyện tốt như vậy!!!
Cởi, nhất định phải cởi!
"Còn lảm nhảm, ngươi có thể cút."
Francis liếc Neil, giọng lạnh nhạt. Nhưng trong sự lạnh nhạt ấy lại phảng phất một tia mê hoặc, như lông vũ khẽ chạm vào cổ họng căng thẳng... một cái, hai cái, khiến người ta muốn chết đi được.
Neil im lặng giây lát, không nói hai lời cởi phăng quần áo, leo lên bàn rồi ngả lưng nằm xuống.
Chiếc bàn rộng nhưng không đủ cho một chàng trai 1m7 duỗi thẳng.
Cho nên từ đầu gối trở xuống của Neil đều rủ xuống bên cạnh bàn, thời gian dài bệnh nặng trên giường khiến cơ thể trẻ tuổi này tái nhợt vô lực, gầy yếu vì bệnh tật.
Thêm vào đó nguyên chủ là quý tộc châu Âu, trời sinh da trắng lại sống trong nhung lụa, sau khi Neil nằm lên, trông như một ly sữa bò đổ ra trên mặt gỗ đỏ sáng bóng.
Mặt bàn lạnh giá bị hơi ấm cơ thể làm mờ đi một lớp sương trắng, người nằm trên đó run lên vì lạnh, làn da mỏng manh nổi gai ốc, những sợi lông tơ mảnh khảnh dựng đứng...
Đỏ thẫm và trắng nõn, yếu ớt và mong manh.
Sự tương phản khiến người ta mê mẩn, tràn đầy... dục niệm.
Francis xắn tay áo, ánh mắt đỏ thẫm quét qua chàng trai tóc vàng mắt xanh đang như đóa hồng chớm nở, thậm chí không tháo găng tay, chỉ dùng tay lạnh lùng ấn lên thân thể Neil.
Lớp da thuộc thô ráp lướt qua từng đường cong xương sườn, nhẹ nhàng như đang vuốt ve đồ sứ quý giá. Cảm giác ngứa ran và nóng bỏng lan dọc ngực, bụng, rồi cổ - ba điểm một đường đi rồi lại về.
Francis cúi người sát lại, mái tóc đen như suối chảy dọc bụng Neil, lạnh lẽo như rắn đen lượn lờ trên da...
Neil nuốt nước bọt.
Biểu hiện nghiêm túc và động tác chuẩn xác của đối phương khiến cậu không dám nghĩ bậy.
Đối phương là huyết tộc, mà cậu chẳng qua chỉ là nguyên liệu nấu ăn trong thực đơn của hắn, sự chênh lệch này cùng với cảm giác bị đối đãi vô tình, tùy ý chi phối, khiến Neil không kìm được run rẩy.
Neil: ... Cái này cũng quá biết chơi đi, mẹ nó ai chịu nổi!
Nghẹn đến nỗi xương quai xanh cũng nổi lên phơn phớt hồng, Neil cắn môi dưới, cố gắng không để mình đột nhiên phát ra âm thanh kỳ lạ nào.
Cũng may, Neil nghĩ, mình vẫn còn nhịn được không "cứng"!
Loài người vẫn chưa thua!
Nhưng không ngờ cậu còn đang cố gắng vãn hồi tôn nghiêm thì đại lão huyết tộc đã sờ soạng đủ rồi, thế mà lại ngồi dậy, cầm lấy một lọ mực đỏ cắm bút lông chim trên bàn.
Neil: ...
Francis: "Ta muốn vẽ một vài thứ lên người ngươi, nhịn một chút, đừng lộn xộn."
Neil: ... Ờ vâng.
Tôi xong rồi.
...
Chuyện tiếp theo, theo lời kể đỏ mặt tía tai của nạn nhân: Lúc đó tôi quên hết cả tôn nghiêm với không tôn nghiêm rồi, tôi chỉ nhớ là mình đã kêu rất lớn tiếng.
Tên đàn ông hành hung tôi thế mà lại biểu tình lạnh nhạt, ra tay tàn nhẫn, mặt không đổi sắc!
Biến tôi thành cái dạng này, hắn còn nghiêm túc nghiên cứu, thật có thể nói là mặt người dạ thú! Tên côn đồ huyết tộc! Thật đáng giận!
Đương nhiên, về cảm thụ cụ thể thế nào, nạn nhân không muốn hồi tưởng lại cảm giác khi người đàn ông tuấn mỹ dùng ngòi bút lông chim sắc nhọn du tẩu trên cơ thể mình, để lại những vệt mực đỏ tươi ướt át, nên tạm không nói nhiều, khụ khụ.
Chiếc bút máy mực đỏ như máu vẽ lên cơ thể đơn bạc tái nhợt của Neil một trận pháp ma thuật kỳ lạ.
Hơi thở hơi dồn dập, làn da ửng hồng, Neil cắn răng chịu đựng đến nét bút cuối cùng.
Neil: Tôi nói tôi ổn anh tin không...
Bất quá, dù cho cơ thể trước mặt tỏa ra hơi thở câu nhân, vẻ mặt lạnh nhạt của Francis vẫn không hề thay đổi, đôi môi mỏng khẽ mím lại, đôi mắt đỏ tươi sâu thẳm nhìn chằm chằm vào trận pháp được vẽ trên cơ thể người, như đang chờ đợi điều gì.
Cuối cùng, sau khi trận pháp ma thuật hình thành, Neil với đầu óc trống rỗng bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng.
Những đường cong cổ quái trên người cậu lập tức nóng lên!
"Ách! Chuyện gì thế này?!"
Neil bị bỏng kêu đau đớn, theo bản năng vươn tay dụi dụi, lại bị người ta ấn mạnh trở lại mặt bàn.
"A ——!"
"Đau quá ————!"
Cảm giác bỏng rát càng thêm mãnh liệt, Neil không nhịn được kêu thảm thiết.
Mực đỏ như sinh vật sống, tỏa ánh hồng, chui sâu vào da thịt Neil rồi... kéo ra một thứ gì đó!
Một luồng bạch quang từ cơ thể Neil bị lôi ra! Viên ngọc trăng trong luồng sáng lấp lánh sắc màu, chiếu sáng căn phòng rộng lớn.
Từ khi bạch quang xuất hiện, cơ thể Neil không còn đau đớn nữa, cậu thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, hoảng sợ cúi đầu nhìn vật thể trắng muốt nhiều màu, một đầu cắm vào bụng nhỏ của cậu, một đầu lơ lửng trong không trung.
"Đây là cái gì?! Ngọa tào! Linh hồn tôi xuất khiếu rồi?!"
Neil kinh ngạc, cậu vội vàng ngẩng đầu nhìn Francis.
Giây tiếp theo, lại vì biểu tình trên khuôn mặt vị công tước huyết tộc cao quý mà sững sờ.
Đó là biểu tình gì nhỉ.
Đó là ánh mắt của kẻ lữ hành giữa sa mạc nhìn thấy ốc đảo.?
Hay là người chìm trong bóng tối lại nhìn thấy ánh sáng?
Neil không thể hình dung được, cậu kinh ngạc nhìn vị huyết tộc tuấn mỹ ngửa đầu chăm chú nhìn luồng bạch quang kia, đôi môi khẽ run rẩy, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng.
Neil thậm chí cảm thấy, Francis đang cảm động... cảm động đến mức khó tự chủ sắp rơi lệ, muốn chạm vào cái thứ kia.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không đưa tay ra, chỉ giơ tay ngăn cách một khoảng, hướng về phía nó nhẹ nhàng ấn xuống trong không khí.
Vừa trân trọng, lại vừa yêu quý...
"A Lí Tư?" Neil cẩn thận gọi hắn.
Francis hoàn hồn, hờ hững liếc nhìn: "Ngươi gọi ta là gì?"
Neil có chút sợ hắn: "Không được gọi tên anh sao, vậy Francis?"
Không ngờ Francis lại nói: "Ngươi có thể gọi. A Lí Tư, hoặc Sith, đều được."
Neil thụ sủng nhược kinh vội vàng gật đầu: "Vậy tôi gọi anh là A Lí Tư nhé, nghe cũng hay lắm, ha, ha ha ha." Cậu cười gượng hai tiếng, vội hỏi: "A Lí Tư, cái thứ từ bụng tôi chui ra là cái gì vậy? Tôi sẽ không chết chứ?"
"Sẽ không."
Không biết có phải ảo giác của Neil không, từ sau khi đối phương nhìn thấy luồng bạch quang thoát ra từ người cậu, thái độ của Francis dịu dàng hơn không ít, tuy rằng vẫn còn chút lạnh nhạt hờ hững, nhưng giọng điệu mềm mỏng hơn vài phần.
"Ta sẽ không để ngươi chết." Francis nói, sau đó giải thích cho Neil, "Đây quả thực là linh hồn của ngươi, loài người khác với ác ma, ác ma không có linh hồn, mà loài người thì có. Linh hồn lại có đủ loại màu sắc, hình dạng, hương vị."
Neil: "Vị, hương vị?"
Francis gật đầu: "Linh hồn là thức ăn của ác ma, càng là linh hồn cao đẳng, càng khiến ác ma tranh nhau như vịt. Trong cuộc đời khô khan nhạt nhẽo vĩnh hằng bóng tối, loại linh hồn này không nghi ngờ gì là một ngọn đèn lửa, là thứ nghiện không thể cưỡng."
Neil hiểu lơ mơ.
Đôi mắt đỏ thẫm hẹp dài của Francis lóe lên một tia sáng, chăm chú nhìn Neil.
"Loại linh hồn này hình thành vô cùng khắc nghiệt, chỉ có trải qua thống khổ khó có thể chịu đựng, ly biệt không thể kháng cự, giãy giụa vô số lần trước cái chết, vẫn giữ được hy vọng cùng tín niệm kiên cường muốn sống sót và thiện ý kiên định, mới có thể hình thành."
"Giống như trai ngọc, linh hồn thuần trắng, tinh khiết, cũng được gọi là linh hồncao khiết! Neil. Không nghi ngờ gì, ngươi có tố chất đó."
"..."
Nghĩ đến kiếp trước cuối cùng mình chết vì bệnh tật, cùng với lần trọng sinh mơ hồ này, Neil nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Francis cũng hoàn toàn không để ý, hắn buông ống tay áo xuống, ngón cái khẽ chạm vào trận pháp trên bụng Neil, trận pháp ma thuật khẽ lay động, mà linh hồn vừa thoát ra khỏi cơ thể Neil lập tức chui trở lại, biến mất không thấy.
Căn phòng được chiếu sáng trở lại ảm đạm.
Đôi mắt của vị công tước huyết tộc tuấn mỹ lộ ra một chút tiếc nuối, nói: "Linh hồn xinh đẹp tẩm bổ thân thể, thân thể của ngươi cũng là thứ mà sinh vật bóng tối yêu thích."
Neil ôm bụng nhỏ, nghe vậy nghĩ nghĩ: "Bao gồm cả máu sao?"
Francis khẽ "ừ" một tiếng.
Neil ý đồ chào hàng: "Vậy... anh có muốn nếm thử không?"
Ngón tay thon dài đeo găng đang cài nút áo khựng lại.
Neil thế mà lại thấy Francis khẽ cười với mình.
Hắn nói: "Tuy rằng phần lớn điều kiện ngươi đã đạt được, nhưng vẫn còn thiếu một chút gì đó, ta sẽ dạy dỗ ngươi, cho đến khi linh hồn ngươi thực sự trở thành một món hàng cao cấp có một không hai, huống hồ..."
"Hôm nay ngươi cũng không chịu nổi gánh nặng bị hút máu."
"Có ý gì?"
Neil không hiểu rõ, bất quá cậu rất nhanh đã hiểu.
Bởi vì cảnh sắc trong mắt cậu dần dần biến thành màu đen, lóe lên những đốm sáng, cơ thể mất hết sức lực như bị rút xương.
"A Lí Tư..."
Neil hoảng loạn ngã xuống, mất đi ý thức.
Vị công tước huyết tộc tôn quý chậm rãi bước đến bên cạnh bàn, khoác lên người cậu chiếc áo choàng đen của mình, bế cậu lên rồi đi về phía phòng mình.
"Ngủ đi."
Cái giá của việc rút linh hồn, đối với con người mà nói, không hề nhẹ nhàng.
Francis cúi đầu nhìn chàng thanh niên đang nghiêng đầu ngủ say trong lòng ngực, khom người ngửi nhẹ.
Bắt giữ được một mùi hương nào đó, đôi mắt đỏ như máu của hắn như có chất lỏng sáng chảy xuôi, rực rỡ trong hành lang tối tăm với ánh nến lay lắt.
"Ta thực sự chờ mong."
Vị công tước huyết tộc âm u khẽ nói:
"Cho nên trước khi ta hút khô giọt máu cuối cùng của ngươi, đừng làm ta thất vọng... Neil."
"..."
【Tác giả có lời muốn nói:
【Tiểu kịch trường】
Neil: Tôi tưởng đại lão coi trọng thân thể tôi, kết quả hắn coi trọng linh hồn tôi???
Quần tôi đã cởi rồi, chỉ có thế thôi sao?!
...
A Lí Tư là tên riêng, ngày thường dùng Francis.
...