Tiêu Dung nhìn Khuất Vân Diệt uống sạch cả một vò rượu. Dẫu cho là rượu nhạt đến mấy, nhưng uống nhiều như vậy, cũng đủ khiến người ta cảm thấy choáng váng.
Lúc Khuất Vân Diệt vừa định với tay lấy vò rượu thứ hai, Tiêu Dung nhân lúc ấy liền mở lời: “Đại vương, ta có một việc đường đột muốn thỉnh cầu.”
Động tác bế vò rượu của Khuất Vân Diệt khựng lại ngay tức thì.
Thấy chưa, hắn biết ngay mà… Bất kể lúc nào Tiêu Dung đến tìm hắn, việc công thì là việc công, còn việc tư thì cũng đều biến thành việc công hết cả.
Trong thoáng chốc, không khí lặng như tờ. Khuất Vân Diệt thần sắc như thường, khẽ gật đầu: “Ngươi nói đi.”
Tiêu Dung nói: “Lần này xuất chinh, tuy đã chuẩn bị chu toàn mọi bề, nhưng quân địch mưu biến khó lường, chiến trường lại mịt mờ dâu bể, đề phòng cẩn thận đến mấy cũng không thể chu toàn mọi sự. Ta tuy không thể cùng Đại vương kề vai chiến đấu, giết giặc nơi sa trường, song lòng vẫn canh cánh lo lắng cho an nguy của Đại vương cùng chư tướng dưới trướng. Bởi vậy…”
Tiêu Dung hơi dừng lại một chút, rồi cẩn trọng hỏi Khuất Vân Diệt: “Không rõ Đại vương có thể cho Giản tướng quân mỗi ngày đều hồi báo quân tình về thành Trần Lưu được chăng? Nếu dọc đường lập trạm dịch tạm thời, lại chọn ngựa tốt người tài, thì thư báo sai lệch cũng không quá ba ngày. Như thế, dẫu bên kia có chuyện gì xảy ra, Trần Lưu ta cũng có thể kịp thời ứng biến. Đại vương thấy sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play