Bỏ lại Tống Thước đầy vẻ thất vọng, Tiêu Dung quay về phòng mình, đóng cửa lại, rồi mới cầm công văn ngồi xuống bên bàn.
Tiêu Dung không hề bình tĩnh như vẻ ngoài tỏ ra ban nãy.
Nay suy xét kỹ, thì Tống Thước quả thực chính là Tống Khiển Chứng trong tương lai, người sở hữu thất khiếu linh lung tâm. Cũng bởi vì hiểu thấu lòng người, nên hắn mới có thể ở trước mặt bất kỳ ai cũng đều thuận buồm xuôi gió như vậy.
Đây có lẽ là một loại thiên phú, dù hiện tại Tống Thước vẫn là một tên đầu óc đơn giản, nhưng hắn lại vô cùng mẫn cảm với thiện ý và ác ý của người khác.
So ra thì Tiêu Dung quả thực kém hơn một bậc. Bức thư kia Tiêu Dung đã xem đến hai lần, vậy mà hoàn toàn không phát giác ra ý đồ của Nguyên Bách Phúc. Thậm chí sau khi rời đi ngày hôm đó, Tiêu Dung còn từng thầm cảm khái trong lòng, đã là bằng hữu thân thiết như vậy của Khuất Vân Diệt, thì lần này hẳn là Nguyên Bách Phúc sẽ không làm ra chuyện ấy nữa, đúng không?
Tiêu Dung chống tay lên trán, nặng nề thở dài một tiếng.
Y đúng là… Quá ngây thơ rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play