Tuy rằng giấy hiện nay vô cùng quý giá, nhưng người đời vẫn quen tay để chừa lại nhiều khoảng trống trên giấy khi viết thư.
Di Cảnh kia xuất thân chẳng phải thấp kém, y vốn là con trai của một vị quan ở Trường An. Bởi có duyên với cửa Phật nên được gia đình đưa vào chùa Tôn Thiện, sau lại nhờ tư chất hơn người mà được lão phương trượng để mắt tới.
Người đời vẫn tưởng rằng cửa Phật là nơi thanh tịnh, chư tăng đều thanh bạch vô cầu… Đó quả thực là một hiểu lầm lớn.
Nơi nào hương hỏa càng vượng, nơi đó càng sung túc dư dả. Huống chi, chùa Tôn Thiện lại được hoàng gia hậu thuẫn. Trong sử sách ghi lại, trước khi người Hồ nam hạ, mỗi năm chùa Tôn Thiện thu được ba mươi triệu đại tiền từ hương hỏa, đổi ra vàng thì là bảy vạn năm ngàn bánh vàng.
Con số đó không phải một năm có được, mà là năm nào cũng như vậy. Không biết đám hòa thượng kia mang số hương hỏa tiền khổng lồ ấy đi làm gì, chỉ có một điều có thể chắc chắn… Đó là Di Cảnh từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, không thiếu thốn thứ gì.
Người ta là từng sống trong cảnh giàu sang… Không đúng, là cho đến bây giờ cũng chưa từng nếm trải cảnh nghèo. Bởi vậy nên khi viết thư, Di Cảnh cũng vô cùng hào phóng, chỉ là đôi ba câu khách sáo mà y viết tận đến bốn trang giấy.
Nếu không phải Tiêu Dung biết rõ Di Cảnh chẳng hay biết gì về kế hoạch của mình, thì e rằng đã tưởng y cố ý phối hợp cùng mình rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play