Thứ Bảy, Tống Hữu Phương hủy bỏ các lịch trình khác, không cần trợ lý và tài xế đi cùng, cùng Đình Vân về nhà một chuyến.
Đình Vân là con của một gia đình bình thường, ba mẹ cũng rất dễ gần, hai người khi còn đang yêu nhau, Tống Hữu Phương đã đến thăm vài lần, điều khiến anh ấn tượng sâu sắc nhất là gia đình Đình Vân rất dễ hòa nhập.
Biết hôm nay hai người về, ba mẹ đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, khi thức ăn được bưng lên bàn, mẹ vẫn còn lẩm bẩm: "Ôi, nói thật, Hữu Phương đến nhà mình ăn cơm mấy lần rồi, đến giờ vẫn không biết nó thích ăn gì."
Người như Tống Hữu Phương, không có gì có thể gọi là yêu thích nhất của anh, không để người khác dễ dàng nhìn thấu sở thích, cũng sẽ không dễ dàng để lại nhược điểm và điểm yếu.
Anh lịch sự khách sáo một câu: "Vất vả ba mẹ rồi, con đều thích ạ."
Ba cũng lải nhải theo: "Không biết bình thường hai đứa ăn uống thế nào, Đình Vân trước kia ở nhà cũng ít khi nấu nướng, chỉ không biết hai đứa có ăn quen không, nhà làm thêm mấy món khác, lát nữa hai đứa mang về nhé? Muốn ăn thì dễ thôi, hâm nóng lại là được."
Tính cách của Đình Vân giống ba, dịu dàng lại đảm đang, Tống Hữu Phương nhớ lại những món ăn Đình Vân đã nấu cho anh, anh không biết một bữa cơm ở nhà Đình Vân có ý nghĩa gì, chuyện ăn uống cũng đáng để người khác bận tâm vì mình sao?
Những cuộc trò chuyện kiểu này chỉ có thể xuất hiện trong những gia đình bình thường, Tống Hữu Phương lần đầu tiên được nghe, anh thậm chí nhất thời không biết phải đáp lời thế nào.
Đình Vân cắn đũa lẩm bẩm: "Có người giúp việc mà..." Cậu lén nhìn Tống Hữu Phương một cái, cậu nghĩ Tống tiên sinh sẽ không thích, dù sao chuyện cơm hộp vẫn là một nút thắt trong lòng cậu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT