Nhìn dáng vẻ này, Tống Hữu Phương có lẽ đã thức khuya tối qua, dù chỉ một đêm thôi, mà vẻ mệt mỏi trên mặt đã không giấu được.
Đình Vân liếc nhìn tài xế và trợ lý ngồi phía trước, khẽ nghiêng người về phía Tống Hữu Phương, vỗ nhẹ vào đầu gối anh, ra hiệu cho anh nằm xuống.
Vẻ mặt của Tống Hữu Phương vẫn bình thản như mọi khi, nếu không phải hàng lông mày hơi nhướn lên, Đình Vân đã không nhận ra sự nghi hoặc của anh.
"Tiên sinh, anh muốn ngủ một lát không?" Đình Vân cố ý hạ thấp giọng khi nói.
Tống Hữu Phương ngồi im không động đậy, trông anh không giống đang suy nghĩ về lời đề nghị của Đình Vân, mà giống như đang chờ Đình Vân cho anh một lời giải thích hợp lý hơn.
"Trông anh rất mệt mỏi, dù công việc quan trọng, nhưng nghỉ ngơi cũng rất quan trọng mà. Chẳng phải ngày nào anh cũng đốc thúc em đi ngủ sớm sao? Sao đến lượt mình lại không biết quý trọng cơ thể vậy?" Đình Vân cảm thấy Tống Hữu Phương không được phong độ như bình thường: "Quầng thâm mắt sắp lộ ra rồi kìa."
Nói xong, Đình Vân lại vỗ nhẹ vào chân, mời gọi: "Về đến nhà em sẽ gọi anh nhé."
Tống Hữu Phương ngẩn người nhìn khuôn mặt Đình Vân, đây là lần đầu tiên có người nói với anh rằng "anh mệt rồi, nên nghỉ ngơi đi". Đình Vân có vẻ ngoài và tính cách ôn hòa như nhau, không phải là một Omega có thể thu hút sự chú ý của người khác ngay lập tức, khi nói chuyện luôn mang theo nụ cười, đôi mắt cong cong, rất… Suy nghĩ của Tống Hữu Phương dừng lại một lát, anh không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung.
Cơ thể Omega rất mảnh mai, Đình Vân cũng vậy, nhưng lại ấm áp một cách khó hiểu, có nên dựa vào không? Trong lòng Tống Hữu Phương có một giọng nói vang vọng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT