Khi Đình Vân tỉnh dậy, trên giường chỉ còn lại một mình cậu. Tối qua cậu vừa mới bị Tống Hữu Phương đánh dấu, mở mắt ra không thể nhìn thấy Alpha của mình ngay lập tức, không tránh khỏi có chút thất vọng.
Cậu kéo chiếc gối mà Tống Hữu Phương đã ngủ qua, trên đó vẫn còn vương vấn mùi oải hương. Cậu không kìm được hít sâu một hơi, cánh mũi khẽ động, ngay cả gáy cũng theo đó mà dùng sức, nơi bị Tống Hữu Phương cắn có chút đau âm ỉ.
Cơn đau này nhắc nhở cậu rằng, chuyện tối qua không phải là mơ, Tống Hữu Phương bây giờ đã hoàn toàn thuộc về cậu.
Hơi ấm trên giường dần tan đi, Đình Vân luyến tiếc rời giường, mặc áo ngủ vào, xỏ dép lê đi ra ngoài.
Sau khi kết hôn với Tống Hữu Phương, cậu không sống cùng người nhà họ Tống. Tống Hữu Phương vì muốn tiện cho Đình Vân đi làm, nên họ đã chuyển đến trung tâm thành phố. Tống Hữu Phương vốn thích yên tĩnh, trong nhà chỉ có một người giúp việc.
Khi Đình Vân đứng ở đầu cầu thang, liền nhìn thấy trợ lý đang báo cáo công việc với Tống Hữu Phương ở phòng khách. Cậu biết Tống Hữu Phương rất bận, kỳ nghỉ của hai người cũng vậy, chẳng qua là Tống Hữu Phương cố ý dành thời gian để ở bên cậu mà thôi.
Trên bàn trà đặt một túi đồ rất lớn, bao bì trang trí vui mắt, Đình Vân không cần hỏi cũng có thể đoán được đây là quà đáp lễ mà trợ lý đã chuẩn bị.
Ngay khi Đình Vân đang do dự có nên xuống lầu hay không, trợ lý ngẩng đầu vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cậu: "Đình tiên sinh, chào buổi sáng."
Đình Vân sờ mũi, bị bắt gặp ngay tại trận, không xuống nữa thì không ổn: "Chào buổi sáng."
"Dậy sớm vậy?" Tống Hữu Phương đặt tập tài liệu trong tay xuống, hất cằm về phía bàn trà: "Xem xem có thiếu gì không."
Đều là bao bì bằng giấy, Đình Vân không đến nỗi lục lọi soạt soạt, ảnh hưởng đến công việc của Tống Hữu Phương. Cậu mở một khe hở trên túi giấy, dòng chữ tiếng Anh trên hộp nhung khiến cậu giật mình.
Đình Vân tuy rằng tiếng Anh không tốt lắm, cũng không có nhiều hiểu biết về hàng xa xỉ, nhưng nhãn hiệu đồng hồ này cậu vẫn nhận ra được.
Tống Hữu Phương không ngẩng đầu, chỉ là mãi không nghe thấy động tĩnh gì của Đình Vân, tùy tiện hỏi: "Thiếu gì không? Thiếu thì nói với trợ lý."
Dùng đồng hồ làm quà đáp lễ là quà tặng tốt nhất dành cho phù rể và phù dâu, đồ vật quý giá như vậy, Đình Vân sợ đồng nghiệp cảm thấy áp lực khi nhận.
"Ừm?" Tống Hữu Phương đợi hồi lâu, vẫn không thấy Đình Vân trả lời, ngẩng đầu lên thì thấy Đình Vân vẻ mặt do dự: "Sao vậy? Không hài lòng?"
Đình Vân lắc đầu: "Quá... khoa trương, em cứ tưởng ban đầu chỉ định... tặng một ít bánh hỷ, kẹo hỷ, nến thơm các loại thôi."
Trợ lý ở bên cạnh tiếp lời: "Những thứ Đình tiên sinh nói đều đã chuẩn bị rồi ạ." Đồng thời còn lấy ra từ trong túi để đưa cho Đình Vân xem.
Trợ lý làm việc bên cạnh Tống Hữu Phương lâu năm, hiểu rõ nhất nhà họ Tống nên tặng những gì để không thất lễ, điều này khiến Đình Vân cảm thấy mình có chút nhỏ nhen, mím môi không biết nên nói gì.
May mắn là Tống Hữu Phương khá hiểu ý trong chuyện này: "Đình Vân, em chọn đi, em thấy cái nào không thích hợp thì đổi thành cái khác."
Cuối cùng anh lại nói thêm một câu: "Ăn sáng trước đi, những chuyện khác để sau."
Đình Vân không quen ăn đồ ăn sáng kiểu Tây, đặc biệt là các loại bánh mì sữa, khi hai người hẹn hò, Tống Hữu Phương đã phát hiện ra, vì vậy Tống Hữu Phương ngay cả khẩu vị cũng chiều theo Đình Vân, dì giúp việc đương nhiên là đã nấu cháo trắng và sủi cảo hấp.
Trên bàn đều là tài liệu, Đình Vân vốn định ngồi xa một chút, Tống Hữu Phương gõ gõ vào vị trí bên cạnh, Đình Vân chỉ có thể giấu sự vui sướng trong lòng mà ngồi xuống.
"Chọn quà đáp lễ xong rồi, lát nữa còn có kế hoạch gì không?" Tống Hữu Phương hỏi.
Đình Vân lắc đầu, Tống Hữu Phương lại nói: "Vậy thì ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
"Còn anh thì sao?" Đình Vân nhìn tập tài liệu trên bàn, Tống Hữu Phương nghỉ phép cưới mấy ngày nay, chắc là tồn đọng không ít việc.
Tống Hữu Phương nghiêng đầu nhìn cậu một cái: "Anh cũng ở nhà."
Vừa hay dì giúp việc bưng bữa sáng đã hâm nóng lên, Đình Vân ngoan ngoãn ngồi một bên ăn sáng, Tống Hữu Phương tiện tay đặt tập tài liệu vừa xem xong xuống bên cạnh cậu, cậu liếc mắt nhìn.
Nhìn dáng vẻ thì có vẻ là bản kế hoạch, Đình Vân chưa từng làm công tác lập kế hoạch, không hiểu lắm, tò mò nhìn thêm hai lần, không tự chủ được mà đọc lên dòng chữ trên đó: "Lựa chọn của bạn..."
"Đây là một ứng dụng hẹn hò mà công ty đang chuẩn bị ra mắt." Trợ lý giải thích.
"Ứng dụng hẹn hò?" Đình Vân có vẻ rất hứng thú, ngay cả giọng nói cũng cao lên mấy tông.
Trợ lý liếc nhìn sắc mặt Tống Hữu Phương, không có gì khác thường, anh ta mới tiếp tục nói: "Nhập thông tin cá nhân, hệ thống sẽ dựa trên so sánh tổng hợp các chỉ số, để ghép đôi cho người dùng với người khác giới phù hợp nhất."
Các phần mềm giao tiếp xã hội trên thị trường muôn hình vạn trạng, nhưng lại na ná nhau, đều là dựa vào sàng lọc của hệ thống, ghép đôi ra đối tượng kết bạn phù hợp nhất, loại phần mềm này chính là phúc lợi cho những người không có nhiều giao tiếp xã hội.
"Ứng dụng này có liên kết với bệnh viện Tống thị, sau khi đăng ký tài khoản, khi khám bệnh tại các bệnh viện thuộc Tống thị, cũng sẽ được giảm giá."
Thì ra Tống thị định đi theo con đường thân thiện với dân chúng, khó trách lần trước khám sức khỏe và tiêm thuốc đều không lấy tiền, nghĩ lại đó cũng là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng cậu tiêm thuốc ức chế ở Tống thị, ai mà ngờ được bây giờ cậu lại kết hôn với Tống Hữu Phương chứ, có lẽ thật sự là duyên phận.
"Lần trước em tiêm thuốc ở bệnh viện của các anh thật sự không mất tiền, em họ em nói các anh đang làm hoạt động gì đó, thì ra là cái này à." Đình Vân quay đầu nhìn Tống Hữu Phương, cười đến nỗi mắt cong cong.
Biểu cảm của Tống Hữu Phương khựng lại một chút: "Ừ" một tiếng, tiện tay cầm lấy tập tài liệu trước mặt Đình Vân, cùng với tập trong tay mình đưa cho trợ lý: "Phần còn lại, ngày mai đến công ty rồi nói."
Tống Hữu Phương là người cảm xúc không dao động quá rõ ràng, nhưng Đình Vân là Omega của anh, một chút thay đổi nhỏ nhất trong tin tức tố của anh, đều có thể bị Đình Vân nhạy cảm nắm bắt được.
Tống Hữu Phương dường như có chút không vui, nói đúng hơn là về chủ đề "ứng dụng", anh không muốn nghe quá nhiều.
Đình Vân cụp mắt nhìn chằm chằm vào bát, ngay khi cậu do dự có nên nhiều chuyện hỏi một câu hay không, Tống Hữu Phương lên tiếng: "Đi chọn quà đáp lễ với em đi."
Tống Hữu Phương là một người rất chu đáo, biết Đình Vân vì đồng nghiệp không thể tham dự hôn lễ mà cảm thấy tiếc nuối, nên anh đích thân viết thiệp trong quà đáp lễ.
Ngày hôm sau còn phải đi làm, Tống Hữu Phương rất sớm đã cùng Đình Vân trở về phòng, hôm nay gặp trợ lý nên Tống Hữu Phương ở nhà đều mặc đồ công sở, anh cởi áo vest ra, lại cởi nút áo ở cổ tay áo, thấy Đình Vân chăm chú nhìn anh.
"Sao vậy?"
Đồng tử Đình Vân lóe lên, né tránh ánh mắt của Tống Hữu Phương, sau đó lắc đầu.
Tống Hữu Phương không truy hỏi, ném quần áo đã cởi xuống giường, cúi người hôn lên trán Đình Vân: "Ngủ trước đi, không cần đợi anh, anh đi tắm rồi đến."
Đình Vân vội vàng đáp lời, chui vào chăn, trùm kín đầu, cho đến khi tiếng bước chân của Tống Hữu Phương đi xa, từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, cậu mới thò đầu ra nhìn.
Qua lớp kính mờ của phòng tắm có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của Tống Hữu Phương, Đình Vân đứng dậy sờ vào bộ vest ở cuối giường, cậu vừa rồi ngại không dám mở miệng, cậu muốn giúp Tống Hữu Phương cởi quần áo.
Đình Vân tuy sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng có ba mẹ ân ái, cậu từ nhỏ đã thấy mẹ giúp ba thay quần áo.
Trước khi gặp Tống Hữu Phương, cậu cũng đã từng mơ mộng về cuộc sống sau hôn nhân, người yêu sau khi đi làm về nhà, chỉ khi cởi bộ vest ra, mới trút bỏ được hết mệt mỏi. ( app TYT - tytnovel )
Cậu tự cho rằng Tống Hữu Phương bề ngoài thì hào nhoáng vô cùng, nhưng người đâu phải sắt đá, Tống Hữu Phương cũng biết mệt mỏi.
Có lẽ người ngoài chỉ biết Tống Hữu Phương từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chẳng ai biết rằng, ở nhà anh cũng phải mặc chỉnh tề.
Đình Vân nghĩ, sáng mai, cậu nhất định phải dậy cùng Tống tiên sinh, giúp Tống tiên sinh cài cúc áo, thắt cà vạt.
Khi Tống Hữu Phương từ phòng tắm bước ra, Đình Vân đã ngủ say, anh đứng trước giường do dự một lát, rồi quay người ra khỏi phòng ngủ đi về phía phòng làm việc.
Trong tủ, trong ngăn kéo, cất giữ giấy đăng ký kết hôn của anh và Đình Vân, giấy chứng nhận tài sản và báo cáo kiểm tra sức khỏe của Đình Vân, cùng với một bản thông tin cá nhân được tải xuống và in ra từ ứng dụng.
Tống Hữu Phương là người dùng thử nghiệm đầu tiên của ứng dụng "Lựa Chọn Của Bạn", anh có ấn tượng và cảm giác rất tốt về Đình Vân, kết quả kiểm tra độ phù hợp của cả hai cũng rất thích hợp.
Nhưng trong lòng Tống Hữu Phương luôn có một nghi vấn, trong điều kiện ngoại cảnh mọi chuyện đều sẵn sàng, nhưng phản ứng sinh lý của anh đối với Đình Vân lại đến rất chậm.
Nhanh hay chậm thì phải có đối chiếu, cái mà Tống Hữu Phương đối chiếu chính là độ phù hợp của anh và Đình Vân, với mức độ ăn ý về dữ liệu, sự thôi thúc của anh đối với Đình Vân, là không cần bất kỳ sự hỗ trợ thừa thãi nào, vậy rốt cuộc vấn đề là ở đâu?