“Anh à, anh không nói gì thì chẳng ai coi anh là người câm đâu.”
Tô Cảnh Hoài cười nhạt một tiếng, không thèm chấp đứa em trai đáng ghét này.
Đào Đào có chút mờ mịt nhìn ba người anh trai, không biết có phải là do bé con ảo giác không, sao cứ mỗi lần nhắc đến sư phụ, các anh đều có vẻ không vui thì phải?
Vốn tưởng rằng anh ba sẽ không giống anh cả và anh hai, kết quả anh ba cũng nghĩ như vậy, thật kỳ lạ nha.
Bé lắc lắc cái đầu nhỏ, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, đầu đau nhức!
Lúc này, dì Lưu và hai người hầu đi chợ mua đồ ăn đã trở về.
Dì Lưu cười tủm tỉm hỏi mấy đứa nhỏ: “Các thiếu gia và tiểu thư Đào Đào buổi tối muốn ăn gì nào? Có thể bắt đầu gọi món rồi đấy!”
Tô Tinh Trì dẫn đầu gọi món thăn bò sốt tiêu đen, sau đó Tô Ngự Bạch và Tô Cảnh Hoài cũng lần lượt gọi món mình muốn ăn.
Dì Lưu là người làm lâu năm ở nhà cũ họ Tô, phụ trách cơm ngày ba bữa cho cả nhà đã nhiều năm, nên ba anh em họ đối đãi với dì Lưu như đối đãi với người lớn trong nhà, vô cùng thân thiết.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT