Tưởng rằng Đào Đào sẽ dứt khoát đồng ý, Tô Hạc Khiêm ngẩn người, “......”
Cháu gái ngoan bảo bối vậy mà vẫn chọn ở bên anh hai trước? Xem ra cháu gái có yêu quý ông, nhưng không nhiều lắm, hức hức hức.
Nhưng kỳ thật chỉ cần cháu gái bảo bối vui vẻ, ông già như ông sao cũng được, hơn nữa Đào Đào vừa rồi nói bói toán, ông cũng đoán được chuyện này tương đối quan trọng.
Thế là Tô Hạc Khiêm dù vô cùng không nỡ, nhưng vẫn thả Đào Đào xuống, “Đi đi con! Ông nội sẽ ngoan ngoãn đợi Đào Đào nha ~”
Ông cụ cười tủm tỉm, trên mặt đầy nếp nhăn, trông đặc biệt hiền từ.
Đào Đào nhón chân, vươn đôi tay nhỏ cố gắng với đầu ông nội, Tô Hạc Khiêm thấy vậy, vội vàng cúi người xuống để bé sờ.
Đào Đào giống như một người lớn nhỏ vuốt ve cái đầu hói của ông nội, vừa vuốt ve vừa cổ vũ, “Ừ! Ông nội ngoan lắm ~!”
Lời khen bất ngờ lập tức đánh trúng tim ông cụ.
Tô Hạc Khiêm vội vàng gật đầu lia lịa, “Chứ sao! Ở cái nhà này ông nội nghe lời Đào Đào nhất đó!”
Ba người bên cạnh nhìn, biểu tình đều khó nói hết lời, đặc biệt là Tô Thành Vân.
Thì ra cái người cả đời muốn chấn hưng đàn ông Trung Quốc không phải không thể trở thành liếm cẩu, mà là vẫn luôn chưa gặp được người có thể khiến mình cam tâm tình nguyện làm liếm cẩu.
Chẳng qua lời này ông cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, dù sao nói ra tuyệt đối bị bố dùng gia pháp xử lý.
Mà quản gia Lâm nhìn cảnh tượng hài hòa trước mắt, lại lộ ra nụ cười vô cùng vui mừng.
Ông theo hầu nhà họ Tô cả đời, lúc trẻ người này một tay nắm giữ toàn bộ tập đoàn Tô thị, bên ngoài uy phong một cõi sát phạt quyết đoán, ai có thể ngờ đến lúc tuổi già lại có một mặt trẻ con như vậy chứ?
Vậy mà sẽ vì được cô cháu gái nhỏ khen một câu “Thật ngoan” mà vui vẻ như một đứa trẻ, chuyện này nếu nói ra, e rằng căn bản không ai tin.
Đào Đào được mẹ dẫn đi rửa tay, quản gia Lâm đã giúp cô bé thu dọn bàn.
Cái gọi là tâm chưa tịnh không bói, tâm không thành không bói, có nghi thì bói, không nghi thì không bói.
Từ khi rửa tay xong, cả người Đào Đào liền trở nên nghiêm túc hơn hẳn, người nhà họ Tô đời đời làm thương nhân, người làm thương thì tin vào những điều này, cho nên đối với việc cô bé sắp làm, mọi người đều giữ một thái độ vô cùng cẩn trọng tôn trọng.
Bé con đáng yêu ngồi xếp bằng tròn trên ghế, lấy ba đồng xu giống nhau đặt vào hai lòng bàn tay, xóc lên xóc xuống, tiền xu xoay tròn cọ xát trong lòng bàn tay.
Sau đó cổ tay bé khẽ đảo, tùy ý tung ba đồng xu xuống mặt bàn.
Trong ba đồng xu có hai đồng mặt ngửa lên, tượng thiếu dương, là hào dương, Đào Đào lại lặp lại thao tác này năm lần, cuối cùng cho ra một quẻ tượng hoàn chỉnh.
Bé con nghiêm túc nhìn chằm chằm quẻ tượng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ngự Bạch.
Quả nhiên, cái luồng khí đen quanh thân anh hai lại nặng như hôm qua ở khu cá heo trước khi bị bé xua tan.
Xem ra kẻ muốn hại anh hai không định bỏ qua dễ dàng như vậy, thậm chí...... còn dùng những phương pháp kỳ quái.
Bé nhất định phải bảo vệ anh hai!
Đào Đào chống mông nhỏ xuống ghế, thở hổn hển bò xuống, những người lớn vây xem không biết thao tác của cô bé đã xong chưa, cũng không dám tùy tiện tiến lên quấy rầy.
Đào Đào lộc cộc chạy đến trước mặt họ, ngước khuôn mặt nhỏ lên, “Ông nội, ba ơi, mẹ ơi, Đào Đào có thể dùng phòng làm việc của ai đó một chút không ạ?”
Ngoại trừ Tô Ngự Bạch quanh năm không ở nhà, mỗi thành viên trong gia đình họ Tô đều có một phòng làm việc riêng, lúc này thấy bảo bối muốn trưng dụng phòng làm việc, ba người lớn đều kích động.
“Dùng của ông!”
“Dùng của ba!”
“Dùng của mẹ!”
Bé con chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt nhỏ nhắn có chút ngơ ngác.
“Ơ, con không cần nhiều vậy đâu ạ, con chỉ cần một phòng làm việc là đủ rồi!”
“Vậy dùng của mẹ!”
Lâm Vãn Thu nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp bước lên một bước bế bổng cô bé con lên rồi đi về phía lầu trên, Tô Hạc Khiêm và Tô Thành Vân căn bản chưa kịp phản ứng.
Phù triện là thứ tập hợp khí của trời đất, có được sức mạnh của thiên địa, có thể tạo ra tác dụng bốn lạng đẩy ngàn cân, nhưng đồng thời, muốn vẽ ra một tấm phù triện cũng tồn tại một độ khó nhất định.
Chẳng qua...... Khó khăn đối với tiểu thiên tài vẽ bùa thường thường bậc trung Đào Đào mà nói, thì căn bản không tồn tại!
Bé con bày xong giấy phù, dùng đôi tay nhỏ xíu cầm lấy bút lông sói chấm chu sa, ngưng mi suy tư một lát, ngòi bút rơi xuống, như nước chảy mây trôi.
Đào Đào vừa viết xong, lá bùa mơ hồ lóe lên một chút kim quang, chỉ là ánh kim quang đó chỉ có Đào Đào nhìn thấy.
Thành công rồi!
Bé con đặt bút cẩn thận, đang định đứng dậy khỏi ghế, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, nếu đã vẽ cho anh hai, vậy dứt khoát vẽ cho ba, mẹ và ông nội luôn đi!
Tô Đào Đào bé nhỏ chính là một người bạn nhỏ xử lý mọi việc công bằng mà!
Ba tấm này đều là phù khỏe mạnh, so với phù trừ tà vẽ cho anh hai còn đơn giản hơn nhiều, Đào Đào thuần thục vẽ xong.
Bé con dùng đôi tay mũm mĩm xếp bốn lá bùa thành hình tam giác, cầm lấy rồi lộc cộc chạy xuống lầu.
“Ông nội ơi, đây là phù khỏe mạnh Đào Đào vẽ cho ông nè! Ông nội nhất định phải đeo nó bên mình mỗi ngày nha, như vậy thân thể của ông sẽ ngày càng tốt hơn, sau này còn có thể cùng Đào Đào đi công viên giải trí chơi nữa đó!”
Đột nhiên nhận được quà của cháu gái nhỏ, Tô Hạc Khiêm vui mừng khôn xiết, kích động đến tay chân không biết để vào đâu, vội vàng nhận lấy.
“Tốt tốt! Ông nội nhất định sẽ đeo bên mình mỗi ngày, cảm ơn cháu ngoan bảo bối của ông!”
Đào Đào lại nhìn về phía Lâm Vãn Thu, “Đây là phù khỏe mạnh cho mẹ nè, mẹ đeo nó vào, đầu sẽ không bao giờ đau nữa đâu ạ!”
Lâm Vãn Thu ngẩn người, xúc động đến suýt nữa rơi nước mắt, cục cưng của bà vậy mà phát hiện ra bà có tật đau đầu, nhưng bà chưa bao giờ nói với Đào Đào.
Trong nháy mắt, Lâm Vãn Thu cảm thấy con gái càng thơm con trai càng vô giá trị, kiếp trước bà rốt cuộc đã làm việc thiện gì mà kiếp này lại có được một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ như vậy chứ ô ô ô......
“Cảm ơn con yêu của mẹ ~”
Đào Đào hướng về phía mẹ cười rạng rỡ, ngay sau đó lại nhìn về phía Tô Thành Vân, “Đây là cho ba nè, là bùa bình an đó ạ!”
Ông bố một kích động trực tiếp hai tay đón lấy, “Ba cũng sẽ luôn đeo bên mình! Cảm ơn con yêu!”
Cuối cùng, Đào Đào đưa lá bùa cuối cùng trong tay nhỏ cho Tô Ngự Bạch.
“Anh hai ơi, đây là của anh nè! Anh đeo nó vào, sau này những cái đồ lung tung rối loạn kia cũng không dám đến gần anh đâu, nếu chúng mà đến nữa, Đào Đào sẽ biết, em giúp anh đuổi chúng đi!”
Bé con với hai bím tóc nhỏ đáng yêu tự tin vỗ vỗ ngực nhỏ, ra dáng một “sứ giả hộ anh” chính hiệu.
Ánh mắt Tô Ngự Bạch dừng trên lá bùa kia, cảm giác có chút kỳ diệu.
Trước đây anh không tin vào chuyện quỷ thần, nhưng con dao găm ở đoàn phim đã bị tráo đổi nhiều lần dưới sự kiểm tra nghiêm ngặt dẫn đến việc anh suýt bị thương, cùng với việc vừa biết Đào Đào từ nhỏ đã được một đạo sĩ nhận nuôi lớn lên, anh tin, đặc biệt tin.
Em gái bé bỏng nói gì chính là như vậy.
Tô Ngự Bạch ngồi xổm xuống trước mặt Đào Đào, trịnh trọng nhận lấy lá bùa, ánh mắt dịu dàng, “Cảm ơn Đào Đào, anh hai sẽ ngoan ngoãn nghe lời luôn đeo nó bên mình.”
Nói xong câu này, trong lòng anh đột nhiên ẩn ẩn dâng lên một tia đắc ý, đợi Tô Cảnh Hoài và Tô Tinh Trì trở về...... chính là thời khắc anh Tô Ngự Bạch tỏa sáng tranh sủng!